
oàn toàn là người xa lạ, không còn liên quan dính dáng gì đến nhau nữa.
Cô sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.
- Vĩnh biệt!
Cô khẽ thì thầm rồi nhẹ nhàng đóng cửa thật khẽ để không làm hắn tỉnh giấc.
Cô đi.
Một lát sau, người còn lại trên giường kia cũng tỉnh dậy. Điều đầu tiên hắn cảm thấy là đầu óc nặng trịch, đau như búa bổ. Hắn lắc lắc đầu để nhớ
chuyện gì đã xảy ra. Hình như hôm qua hắn uống rất nhiều rượu đến nỗi bỏ quên cả ô tô ở bar kia.
Rồi… hình như có ai khóc trước mặt hắn, cầu xin hắn tha thứ.
Khuôn mặt đẫm lệ của Hạ Tiểu Khiết chợt sáng lên trong đầu hắn.
Cô đi đâu rồi? Hắn nhìn xung quanh, sờ vào chỗ nằm bên cạnh mình vẫn thấy ấm, chứng tỏ cô vừa mới rời đi.
- Tiểu Khiết!
Hắn vội vàng xỏ vội quần áo rồi chạy ra ngoàii.
Chẳng ai thấy cô hai tháng nay, kể cả Hạ lão gia, Vũ Lâm, và hắn.
Trịnh Y Tử nổi giận đùng đùng ném tập hồ sơ vào người viên thư kí
- Vẫn chưa tìm được?
- Tổng giám đốc…- Viên thư kí sơ hãi- Chúng tôi đã tìm khắp nơi nhưng chẳng thấy cô ấy.
- Đồ ăn hại!- Hắn lại gầm lên- Một con người chứ có phải là một cái kim đâu mà không tìm được!
- Có thể cô ấy đã bay sang nước ngoài…- viên thư kí lí nhí
Trịnh Y Tử lừ mắt nhìn anh ta một cái
- Trong danh sách xuất ngoại không có tên cô ta! Mấy ngày nữa mà không tìm được thì liệu hồn đấy!
- Vâng, chúng tôi sẽ có gắng hết sức. Tôi xin phép!
Viên thư kí vội vàng lui ra, chỉ sợ làm cái vật trút giận của ai đó.
Trịnh Y Tử mệt mỏi buông mình xuống ghế, rồi đột nhiên hất văng mấy thứ trên bàn
- Khốn kiếp! Cô dám trốn hả? Dù chui ở xó xỉnh nào tôi cũng sẽ tóm cô về!
Cách đó xa, Hạ Tiểu Khiết bỗng nhiên hắc xì một cái.
- Tiểu thư, cô bị cảm rồi
- Chắc là không sao đâu, bà Lý ạ!- Cô xoa xoa mũi- Bà làm theo lời tôi dặn chứ? Có ai bám theo không?
Bà Lý nhẹ nhàng chốt cửa, đặt lên trên bàn một đống hoa quả nào xoài, nào chanh…
- Có mấy người lảng vảng ở trước nhà ta, nhưng tôi đi cổng sau nên chúng không phát hiện ra.
- Tốt.
Cô thở phảo một cái, hai tháng nay, cô đều ở trong căn nhà ở tận ngoại ô Bắc Kinh, chỉ có bà Lý biết nơi này.
Không hiểu hắn tìm cô làm gì nữa không biết.
- Tiểu thư, để già gọt xoài cho cô ăn.
- Ừ, chẳng hiểu vì sao dạo này tôi thèm chua kinh khủng. Ối…Cô bụm miệng như sắp nôn ra cái gì đó
Bà Lý nhìn cô một cái nghi ngờ
- Tiểu thư này, có điều này già không biết có nên nói hay không
- Bà cứ nói đi.
Tiểu Khiết lơ đễnh đáp, mắt nhìn vườn cây xanh trước mặt.
- Cô có hay bị như vậy không?
- Thỉnh thoảng, chắc phải đi khám thôi
- Triệu chứng của cô rất giống… giống…- Bà Lý ngập ngừng
- Giống gì?
- Giống với phụ nữ đang mang thai
Cái gì? Tiểu Khiết giật mình kinh hãi, miếng xoài trên tay rớt xuống đất.
Không phải chứ?
Sao có thể…
Bây giờ cô mới nhận ra mình giống như mấy người mang thai. Cô không đáp lời bà Lý mà mỉm cười, lấy tay xoa xoa lên bụng.
Bà Lý có vẻ hiểu điều đó có ý nghĩa gì, vội lảng sang chuyện khác
- Mấy hôm nay cậu Trương Hàn cứ đến trước nhà ta, tôi đã nói tiểu thư không có ở nhà mà cậu ta không tin
- Kệ anh ta đi.
Cô đáp xuôi xuôi, Trương Hàn, bây giờ mà nói cũng chỉ là người xa lạ. Cô không thể tha thứ cho anh ta được, không bao giờ.
Điện thoại trong tay cô lại bắt đầu reo, trong một ngày Trương Hàn gọi dễ
đến hàng trăm cuộc. Cô thở dài một cái, có lẽ cũng nên đối diện với anh
ta một lần.
- Tiểu Khiết à- Trương Hàn reo lên mừng rỡ- Cuối cùng em cũng chịu nghe máy
- Có chuyện gì không? Cô nhàn nhạt nói
- Em đang ở đâu đấy? Anh có thể gặp em được không?
- Có thể.
- Mình hẹn nhau ở quán trà nhé?
- Ừm.
- Em có thể tha thứ cho anh được không?
Cô ngần ngừ một chút rồi kiên quyết đáp
- Có lẽ là không anh ạ
- Cho anh một cơ hội nữa?
- Chẳng có cơ hội nào nữa, chuyện của chúng ta đã chấm dứt.
Không chấm dứt cũng không được, giả sử cô vẫn có tình cảm với Trương Hàn thì
sinh linh trong bụng cô thì sao? Và lại, có lẽ cô không yêu anh ta, dính líu chỉ thêm đau khổ mà thôi.
- Mà mấy tháng nay em đi đâu vậy? – Trương Hàn nói với vẻ cam chịu- Anh tìm em mãi, mà hình như… Trịnh Y Tử cũng đang tìm em khắp nơi, thuê cả thám tử tư nữa.
Tiểu Khiết
giật mình đáng thót một cái, may mắn hôm nay cô diện nguyên một cái kính đen với khẩu trang, nếu không đã bị tóm rồi cũng nên.
- Em với hắn có chuyện gì, phải không?
- Không, anh đừng hỏi nữa- Cô cúi mặt xuống, bối rối
- Có lẽ quá khứ hắn đã từng yêu em, nhưng mà bây giờ thì…dù sao em cũng không nên
- Em hiểu.
Cô đáp, giọng nhỏ như muỗi kêu. Cả hai không biết một ống kính máy quay