
đi mất rồi.
- Đau không?
- Một chút.
Cô đã lỡ mở mắt rồi không lẽ nào lại nhắm, có mĩ nam trước mặt cô không kìm được mà cứ nhìn vào gương mặt điển trai trước mắt.
- Vậy sao lúc nãy nhăn nhó ngồi dưới sàn nhà than đau?
- Bất thình lình bị ngã nên vậy thôi.
Tử Phong chẳng nói gì nữa lại bế cô ngồi lên giường, nhìn thấy cả đống tiểu thuyết trên giường thì nhíu mày.
- Em đọc những thứ này?
- Không phải của em là của Tử An.
Cô vẫn chẳng dám nhìn anh, anh lại còn cố tình ngồi cạnh cô, vẫn dáng vẻ lãnh đạm đó dựa lưng vào thành giường đưa hai tay gối đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.
- Anh buồn ngủ.
Điều anh nói hoàn toàn là sự thật, anh đã đi làm cả ngày mệt mỏi buồn ngủ là điều chẳng thể nào tránh khỏi.
- Vậy anh có thể về phòng ngủ_bây giờ Tâm Di mới dám mở to mắt nhìn chàng trai bên cạnh, dáng người anh tuấn, trên cổ anh có sợi dây chuyền thiên sứ màu bạc sáng lấp lánh càng tôn lên vẻ đẹp trên gương mặt hoàn mĩ tựa điêu khắc.
- Về đâu?
Cái này anh phải biết chứ đây là nhà anh đâu phải nhà cô sao phải hỏi cô. Nếu cô biết chẳng phải đã trở thành chủ nhân căn nhà rồi sao. Nhưng đúng là cô cũng không có câu trả lời, rõ ràng ban sáng anh đã nói phòng này là của anh nên anh ngủ ở đây cô vốn không có lời nào để phản bác cả.
- Em làm sao biết.
- Vậy thì ngủ ở đây đi.
Chẳng nói gì thêm nữa Tử Phong trượt người dọc tấm nệm trắng muốt xoay lưng về phía cô mắt lập tức nhắm lại.
- Hả? Vậy...vậy em ngủ ở đâu?
- Ở đây.
Cô thậm chí cả thở cũng không dám thở mạnh, nhẹ nhướng người sang anh một chút đôi mắt dò xét muốn biết anh đã ngủ chưa. Nhích nhích người qua mép giường bên kia định đặt chân xuống sàn nhà mà quên mất chân đau của mình.
- Em lại định đi đâu?
Cô gái này ngồi yên không được hay sao, đúng là khéo làm cho người ta lo lắng, muốn thôi không để ý cũng không được. Giọng nói này phải nói là cực lạnh đầy cảnh cáo làm Tâm Di rùng mình một cái, liếc nhìn anh một cái, anh vốn không hề quay mặt về phía cô thế mà vẫn biết. Cô nhớ là cử động vô cùng nhẹ nhàng mà, nhưng cô đã quên mất một điều anh vốn chưa ngủ kia mà.
- Em chỉ muốn đi ra bên ngoài cho khuây khỏa thôi anh không cấm chứ?
- Không cấm.
- Vậy em đi nhé!
Cô mừng thầm trong lòng, nếu ở với anh thêm một phút một giây nào nữa chắc tim cô phải vào bệnh viện kiểm tra rồi. Nhưng cô đã quên rằng chân mình đi lại vốn không hề dễ dàng.
- Khi nào chân khỏi.
Chưa hưởng thụ niềm vui được bao lâu thì bị một câu nói của anh làm cho cả người như bị đông cứng, chân cũng chẳng nhấc nổi lấy gì mà đi.
Tử Phong ngồi dậy, chống hai tay xuống nệm nheo nheo mắt nhìn cô gái đang ương bướng không chịu yên thân.
- Ngồi đây._anh vỗ vỗ vào chỗ trống còn lại, thanh âm thâm trầm không hề nhân nhượng.
Cô chỉ nhìn anh cười cười rồi lại nghe lời ngồi vào đúng vị trí của mình, đã bảo cô vốn không đủ dũng khí chống lại anh mà cho dù có ương bướng một chút cũng chẳng khá hơn là bao thà chấp nhận số phận cho xong.
Bên cạnh anh không phải là không tốt, chẳng phải từ trước đến giờ cô đều mong ước như thế sao. Nhưng ở bên cạnh anh càng lâu lại không kìm được cảm xúc mà bật thốt lên những cảm xúc tận đáy lòng đã chôn chặt bấy lâu.
Anh đâu phải không biết cô đang nghĩ gì, vì lo lắng anh ngủ nơi đây nên viện cớ thôi. Anh cũng không hiểu sao lại muốn ở bên cạnh cô, không biết vì sợ cô thương tổn nhiều hơn hay chính bản thân anh muốn ở cạnh cô. Những gì trong quá khứ của cô anh đã thử tìm hiểu nhưng vẫn chưa có manh mối nào điều này khiến anh vô cùng khó nghĩ, vừa tìm kiếm một thân ảnh trong quá khứ song song đó lại tìm kiếm quá khứ của một thân ảnh hiện tại có phải đã quá sức rồi hay không.
Nhưng anh có thể bên cạnh cô bao lâu đây, sao khi Khả Chiêu và Tiểu Kì trở về anh cũng chẳng còn lí do nào để giữ cô ở bên cạnh. Cô ở bên cạnh anh có chắc đã tốt so với cuộc sống đơn giản của cô, chẳng phải chính vì anh cô mới ra nông nổi này sao.
Bây giờ lại xuất hiện thêm một người bất cứ lúc nào cũng có thể đe dọa đến những người xung quanh anh, nếu anh và cô càng xa lạ càng an toàn cho cô.
Cuộc sống thương trường luôn đầy sóng gió chẳng phải người con gái anh yêu lúc trước cũng ra đi vì sóng gió kia sao, anh không thể lại để nó lặp lại một lần nữa. Nhưng muốn ngăn cản chuyện đó xảy ra chưa chắc đã nằm trong tầm kiểm soát của anh, bên cạnh cô sợ cô nguy hiểm không bên cạnh thì bồn chồn không yên.
- Em sợ gì mà phải chạy trốn?_ghé sát tai cô thì thầm đôi môi nở nụ cười tuyệt mĩ.
- Chạy trốn? Làm gì có.
Cô mở mắt to nhìn anh ngay cả ý định chạy trốn của cô cũng biết há chẳng phải nói cô có ý đồ không tốt sợ anh biết mới phải chạy trốn hay sao.
- Đây không phải phòng anh.
Dứt lời Tử Phong đứng dậy đưa tay xoa đầu cô rồi rời khỏi phòng, trên môi vẫn còn dư vị của nụ cười. Bỏ cô ngơ ngác ở lại, môi mím chặt lần nào cô cũng bị anh đùa mà không biết. Bên anh cô vui hơn thì phải nhưng bên anh được bao lâu đây, một ngày hai ngày cùng lắm chỉ một tuần sau đó cô vẫn rời khỏi anh. Khát khao yêu thương cách mấy cô vẫn phải kìm nén, người ta nói đơn phương