
nhá--- nó kô để ý trước mặt mình là xa lộ lên đâm thắng ra Chợt, rầm, 1 chiếc xe đâm thẳng vào nó, người nó chãy đầy máu Bọn Minh đăng đứng đó như bị mất cảm giác, Minh Ngọc vội chạy đến
- Kỳ Thư, chị sao thế, tỉnh lại đi Kỳ Thư- Minh Ngọc vừa nói vừa Khóc Minh Đăng vội chạy đến bế nó lên, rồi kiêu bác tài xế chở đến bệnh viện
Mọi người đều có mặt đông đủ tại bệnh viên, Cô Tina, 4H và Minh Ngọc. Papa and mama nó nghe đc tin cũng đag trên máy bay và đag đến bệnh viện Qua 6 tiếng đồng hồ cấp cứu, bác sì bước ra
- Mọi người yên tâm, mọi việc ổn thỏa rồi, nhưng có 1 phần là trong đầu có ấy có vấn đề, nên chúng tôi cần kiểm tra lại, mọi người hãy đợi đến khi nào cô ấy tỉnh dậy rồi tính tiếp- Bác sĩ nói
Đã 2 ngày trôi wa nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh ji', papa and mama nó cũng đag ở bệnh viện, cả 4H , Minh Ngọc cũng đag ở đó
- Sao tự nhiên mấy anh đến đây làm ji', mấy anh đâu có thân ji' vớ chị ấy đâu, cái này nghi àk nha- Minh Ngọc hỏi -
- Anh đâu có biết, thằng Việt Thành với thằng Hoàng Long lôi anh đi chứ bộ- Nhật Phong giải thick
- Ơ!!! Thì bọn anh là bạn của Minh Đăng, với lại anh cũng học chung lớp với Thư Kỳ nên đi thăm cô ấy, cũng có ji' lạ sao- Hoàng Long trả lời lung túng.
- Thôy mấy đứa đừng cãi nhau nữa, chúng ta đag ở trong bệnh viện đó--- Cô Tina lên tiếng cản tụi nó lại
- Kỳ Thư!, con kô sao chứ, con tỉnh lại rồi hã- Mama của Kỳ Thư vui mừng và cầm lấy tay của nó.
- Mọi người là ai, tại sao tôi lại ở đây- nó gãi đầu suy nghĩ rồi nhìn chung quanh mình.
- Kỳ Thư, papa nè, con kô nhận ra papa sao, người đâu, mau gọi bác sĩ tới đây- papa của Kỳ Thư hét lên Sau một hồi chẩn đoán của bác sĩ, ông ta tiến lại gần và nói -
- Thật đáng tiếc, khi tai nạn, đầu của cô ấy bị va đập mạnh nên dẫn tới tình trạng mất trí nhớ- Bác sĩ nói
- Vậy có nguy cơ hồi phục trí nhớ không- Mama của nó níu tay bác sĩ hỏi - - Còn tùy thuộc vào các vị và cô ấy- Bác sĩ nói rồi bỏ đi
- Nhất định con sẽ làm chị ấy nhớ lại đc mà--- Minh Ngọc cương quyết trả lời
- Kô đc!, nếu nó mất đi trí nhớ, cũng sẽ có một phần tốt cho nó--- Mama nó nói rồi lôi cả bọn ra ngoài.
- Là sao hả bác--- Minh Ngọc hỏi
- Có lẽ cháu kô biết, lí do nó trở về đây là để lánh mặt 2 bác, vì 2 bác đã cướp đi người mà nó yêu nhất, cậu ấy tên là Kelvin, Kelvin mất cũng xắp đc 3 tháng rồi….plapla--- mama của nó tường thuật lại câu chuyện cho cả bọn nghẹ
- Vì thế nên bác hi vọng chị ấy có thể quên hết quá khứ và làm lại từ đầu- Minh Ngọc nghe xong và có vẻ hiểu ý.
- Đúng thế, nên bác hi vọng mấy đứa có thể giúp bác và giúp Kỳ Thư--- mama của nó nhìn Minh Ngọc với ánh mắt cầu khẩn.
- Dạ! được ạ--- cả bọn đồng thanh
- "Tại sao quá khứ của cô ấy lại đau buồn đến như vậy, mình thật sự có thể giúp đc cô ấy sao, lần đầu gặp cô ấy, mình có cảm giác như trái tim của như rung động, gương mặt thuần khiết, nhưng ít khi cô ấy cười là vì lí do này” Minh Đăng nghĩ thầm rồi tư nhiên thay đổi sắc mặt
Sau 1 tuần nằm trong bệnh viện, hôm nay là ngày nó được ra viện.
- Vui wa’, hôm nây đc ra khỏi cái nơi quỷ quái này òy, zia' nhà thui- no’ reo mừng lên vì xung sướng, nó kô biết rằng mình đã có 1 cái quá khứ đâu buồn.
- " Xin lỗi con Kỳ Thư, nhưng mama đành phải làm như vậy, để con quên đi cái quá khứ đâu buồn đó, mama hị vọng con mãi luôn vui vẻ như thế này, như thế mới chính là con người của con , Kỳ Thư ạ”- trên mặt của mama nó thoáng hiện lên 1 nỗi buồn khi nghĩ đến điều đó
- Mama suy nghĩ cái ji' mưk' đăm chiêu vậy, bộ mama kô vui khi con đc ra viện sao--- nó nhìn mama nó với 1 ánh mắt ngây thợ
- À! Kô có ji', mama chỉ đag nghĩ đến chuyện công ti thôi mà- Mama nó nhéo má nó Nó đag dọn đồ và chờ bọn Minh Ngọc và Minh đag tới đón, trong 1 tuần wa, nó đã làm thân đc với bọn họ, kô những thân mà còn rất thân
- Kỳ Thư ơi, Kỳ Thư, em đến đón Kỳ thư về nàk- Minh Ngọc chạy đến bên nó.
- Con pe’ này, suốt ngày nhõng nhẽo àk, em có tin là bổn cô nương cho em 1 đấm là "hàm ơi ở lại răng đi nhá” hôk hữ- Nó nhéo má Minh Ngọc.
- - Ui da! Đau wa’ ak', 2 ơi, 'Kỳ Thư wuy’nh em nè- Nó chạy đến bên Minh Đăng nhõng nhẽo
- - Thôy, cho anh xin, đụng ai chứ đụng đến bà chằng đó anh hôk dám đụng- Minh Đăng vừa nói vừa liếc Kỳ Thư Có 1 điều là mọi người bất ngờ rằng.
Minh Đăng đã thay đổi 180 độ, cả 1 tuần nay, từ ngày Kỳ Thư mất trí nhớ, lúc nào 2 đó cũng gây lộn với nhau, nhưng mỗi lần sau đó Minh Đăng lại là người phải xin lỗi nó đầu tiên, Minh Đăng đã quyết định mang hạnh phúc và nụ cười lại cho nó. Một đại thiếu gia lạnh lung như hắn, đã rung đống trước 1 người như nó.
- Anh nói cái ji' đó, anh có tin là "đầu anh lìa khỏi cổ hôk hữ--- nói rồi Kỳ Thư chạy tới woa’nh Minh Đăng
- Tụi mày đâu, help tao- Minh Đăng way wa phía của Việt Thành, Hoàng Long and Minh Đăng đang đứng