
ch thật, đủ loại đặc sản quê hương, xem nào,
Joey thích ăn nhất là cá kho và ngọn susu xào. Nói tới cá kho, Alice lại thấy tự hào, cả nhà luôn khen cô làm món này ngon nhất.
Đang chọn mấy nhánh giềng tươi ngon, bỗng cô cảm thấy lạ lạ, hình như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm.
Là một bé trai tầm bốn tuổi, ăn mặc rất bảnh bao, nó cứ nhìn cô mãi, một lúc sau thì òa khóc, chạy tới mếu máo.
-“Mẹ Nhi, mẹ Nhi ơi, mẹ về rồi à, sao mẹ không về nhà gặp Cu Ty…”
Alice bối rối, trẻ con thường sẽ rất nhạy cảm với mẹ ruột, không ngờ lại có đứa trẻ nhầm cả mẹ thế này?
-“Cháu bé…này…cô không phải mẹ cháu…”
-“Không phải, mẹ ơi mẹ con Cu Ty đây mà? Mẹ ơi…con đây mà, con trai mẹ đây mà…”
-“Là cháu nhầm rồi…”
-“Có phải con hư nên mẹ không nhận con không? Mẹ ơi con là con mẹ thật mà, con ngoan lắm, mẹ về nhà đi mẹ…”
-“Cháu này…”
-“Mẹ ơi ba cũng nhớ mẹ lắm, ba hay xuống phòng mẹ lắm, mẹ giận ba à, sao mẹ đi lâu thế? Đi về nhà đi mẹ…”
Thằng bé một mực kéo cô đi, Alice cũng không biết làm như nào nữa, đành dỗ ngọt.
-“Cháu thích ăn kem không? Cô mua cho nhé!”
-“Mẹ mua kem cho con á? Ăn kem nhiều đau họng, nhưng là mẹ Nhi mua thì con sẽ ăn.”
-“Ừ, rồi cô sẽ đưa cháu ra quầy để tìm ba mẹ cháu nhé!”
-“Không phải tìm, mẹ là mẹ con mà…”
-“Nghe này, cô không phải mẹ cháu, giờ cô phải về nấu cơm, cô sẽ mua đồ chơi và kem cho cháu…”
-“Con không muốn, con không muốn, con muốn mẹ cơ…mẹ nấu cơm thì về nhà cũng nấu được mà…mẹ nhé…”
Cu cậu cứ bám lấy người mà nó cho là mẹ mãi không thôi. Hết ôm, nắm
tay lại xoa mặt, Alice bị dồn vào thế bí, chẳng biết làm gì, hai người
cứ thế đứng cạnh quầy rau củ.
May thay, Joey xuất hiện kịp thời, anh nói cứ để anh giải quyết, cô
có thể về trước. Nhìn thằng bé bị Joey bế phỗng lên, nó đánh đấm, giãy
giụa khóc lóc, tự dưng cô thấy tim nhói, trong lòng không hiểu sao lại
trào lên cảm giác chua xót tột bậc. Nó chỉ là một đứa trẻ không quen
không biết, cớ sao lại cô lại có thứ cảm xúc này?
……
……
Nhà họ Hoàng, hôm nay cậu chủ nhỏ phạt hai người giúp việc đứng úp
mặt vào tường. Hoàng Thế Hiển hỏi han, hai người thi nhau kể khổ.
-“Lúc chiều cậu theo chúng tôi đi siêu thị, xong lúc chúng tôi mua đồ thì cậu chạy đi chơi…sau đó…sau đó…”
-“Sau đó thì sao?”
-“Sau đó có một người bế cậu, lúc đầu tôi lại tưởng là bị bắt cóc, mà không phải, người ta cũng là mang cậu đi tìm người thân…là lỗi của
chúng tôi…nhưng cậu cứ bảo cậu gặp mẹ, bắt bọn tôi đi tìm…mà tìm mãi
không thấy…nên cậu phạt bọn tôi…”
Hiển cho hai người giúp việc về phòng, quay sang an ủi con trai đang nước mắt rơm rớm.
-“Có lẽ con nhìn nhầm rồi…”
Thằng bé gân cổ cãi.
-“Con thề, con nhìn thấy mẹ đó, hai người kia thật vô tích sự, kiếm không được mẹ…”
-“Con nhìn thấy mẹ, thế mẹ ra sao?”
-“Mẹ không nhận ra Cu Ty…”
-“Đó, nếu là mẹ Nhi, mẹ sẽ ôm con ngay, sẽ yêu thương con, hôm nay, người con nhận thấy chắc chắn không phải là mẹ…”
-“Không phải, nhất định là mẹ!”
-“Nghe ba nói này…”
-“Con không nghe, ba không tin con, bà nội, ông nội không tin con, con ghét ba, ghét cả nhà, ba đi ra đi…”
-“Thế Anh, con không được hỗn…”
-“Ba không cần mẹ, ba ghét mẹ phải không? Mẹ đi lâu như vậy sao ba
không đi tìm? Hay ba làm gì có lỗi để mẹ giận rồi? Mẹ còn không thèm
nhận Cu Ty nữa…”
Hoàng Thế Hiển thở dài, sống mũi cay cay, nhẹ nhàng kéo chăn cho con
trai rồi về phòng. Nếu được như nó nói thì tốt, giá như cậu không cần
người con gái ấy, giá như có thể quên, giá như có thể ghét.
Cuộc sống, nếu vậy có nhẹ nhàng hơn không?
……
Chủ nhật tuần đó, để nịnh con, chủ tịch CL gõ cửa phòng cậu bé, nịnh ngọt.
-“Hoàng Thế Anh, Kẻ Cắp Mặt Trăng, vé VIP, cậu đi chứ?”
Cu Ty nghe thèm nhỏ dãi, ba bận lắm, mắt ba kém nữa, có bao giờ ba đi xem phim với bé đâu? Nó sướng phát điên, chạy vội ra bắt ba kiệu.
-“Đi ba, nhanh đi ba…”
-“Ừ, đi…”
-“Mặc đồ đẹp đi ba, vuốt keo nữa!”
-“Thôi tôi già rồi, cậu mặc đẹp vuốt keo đẹp là được! Bác Hồng, giúp tôi mặc đồ cho Thế Anh…”
-“Không được, ba ăn mặc lôi thôi đi xem phim làm xấu mặt con lắm, ba
phải chỉnh tề vào…hôm nay chỉ có hai ba con mình đi thôi nhé…”
-“Ừ…”
-“Nếu gặp bạn gái nào xinh, ba phải ra sức khen con đấy!”
-“Biết rồi.”
-“Nếu con cấu tay ba một phát, ba phải mời ba mẹ và người ta về nhà ăn cơm cho con…”
-“Rồi!”
-“Xong nếu lúc ở nhà, con thấy bạn ấy đáng yêu, con nháy mắt, ba phải bảo ba mẹ bạn ấy cho bạn ấy ở nhà mình chơi mấy hôm…”
-“Rõ, sếp!”
-“Được, con thương ba lắm…haha…”
Giúp việc nhà họ nghe hai ba con đối thoại mà cứ tủm tỉm hoài.
Tới rạp chiếu phim, Cu Ty dắt ba, hai người rất thân thiết, vì chỉ có hai ba con nên cậu bé nhận nhiệm v