Insane
Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326980

Bình chọn: 7.5.00/10/698 lượt.

m nay, cậu vẫn đi qua nó như mọi ngày, tự dưng lại quay lại.

Tay cậu hơi nâng cằm nó, quát.

-“Mày giảm cân?”

Lâu lắm rồi cậu mới nói chuyện với mình, Sen mừng huýnh, vội vàng giải thích.

-“Không…không…cậu ạ, em có giảm gì đâu….tự thế đó…”

Cậu hơi nheo mắt, xem xét, bạn Huệ bên cạnh lên tiếng.

-“Cậu ơi lên ăn tối và tắm giặt ạ, tối nay cậu còn hẹn đi xem phim với các bạn…em sợ không kịp…”

Đúng là người hầu mới, biết xếp sắp hơn Sen rất nhiều, khôn hơn nó, biết điều hơn nó, người lớn hơn nó nữa. Sen nhìn Hiển và Huệ, mắt một bọng nước, nó vứt cán chổi, tủi thân chạy về phòng khóc nức nở.



Thế Hiển chơi bida, cậu thấy chán.

Xem phim chưởng, cũng chán nốt.

Chơi game, càng chán.

Trong đầu cứ lởn vởn hình ảnh con béo phụng phịu dỗi hờn chạy về phòng. Đầu óc thì lý trí, chân thì chỉ muốn chạy ngay xuống xem nó như thế nào?

Cậu suy, rồi cậu nghĩ! Cậu là đại thiếu gia cơ mà? Nó cũng chỉ là một con hầu, tại sao cậu lại phải đánh mất sĩ diện của mình như thế? Cậu đi chơi, mua bắp sen cho nó, tự tay lựa chọn, lúc mang về lòng còn phấn khởi thì lại chứng kiến cái cảnh mùi mẫn mùi mẫn của nó là đứa khác, hỏi thế có đáng giận không?

Đại thiếu gia ghen ư? Không, có gì mà ghen. Cậu khẳng định cậu không ghen!

Cậu là cậu chủ, cậu muốn bao nhiêu người giúp việc chả được. Chẳng phải trong mấy đứa quản gia chọn, cậu hài lòng nhất với đứa này sao? Nó rất thông minh, rất hiểu chuyện, sao vẫn không làm cậu vui được?

Hoàng Thế Hiển hất hàm, Huệ cũng biết điều đi xuống. Mấy ngày hôm nay cậu chủ đều thế, nó cũng chẳng biết cái con bé nhà này có cái gì hơn nó? Chẳng qua là tới sớm hơn chứ gì?

Cũng là người giúp việc thôi mà, lại còn béo quay béo cút, trông đã thấy xấu, người ngợm thì chậm chạp, lại còn hay dỗi cậu chủ. Vậy mà hôm nào, cậu cũng sai Huệ xuống phòng Sen tới chục lần, xem Sen làm gì, như thế nào, buồn không?

Mọi khi đi, ngó vào cửa sổ là được, hôm nay Sen đóng cửa kín, Huệ đành phải gọi.

-“Sen, Huệ nè, cho vào nhé!”

Sen trong phòng, nức nở mãi mới ra mở cửa.

-“Đại thiếu gia gọi mình à?”

Vì cậu đã dặn phải bí mật không cho ai biết, nên Huệ đánh trống lảng.

-“Không, không gọi! ”

Huệ chăm chú nhìn Sen, nó đã xịu mặt ngay rồi. Hôm nay mới có dịp ngắm kĩ phòng Sen, quả là người hầu hạng sang, một màu hồng rực rỡ, gấu bông xếp đầy một tủ, giường ngủ cũng là mô hình lâu đài thu nhỏ, có rèm ngủ đung đưa.

Nhìn góc học tập kìa, toàn truyện mới đẹp ơi là đẹp, giá sách và bàn học được thiết kế liền nhau trông giống một khu rừng cổ tích, bên trên giá còn có bao nhiêu món đồ đẹp lung linh.

Chẳng bù cho mình, phòng thì chia với mấy đứa em, vôi trắng còn tróc ra rồi, huống chi là màu sắc rực rỡ như này. Cô bé bỗng thấy chạnh lòng, nếu như Sen bị đuổi việc, cô sẽ được thay Sen, làm người giúp việc ở lại ban đêm, liệu cô có được ở trong căn phòng này không?

Như thế chẳng phải rất tuyệt hay sao? Cô sẽ xin cậu chủ đưa các em mình tới đây ngủ, bọn chúng chắc sướng điên…

-“Này, Huệ ơi…”

-“…”

-“Huệ!”

-“…”

-“Huệ ơi!”

Huệ giật mình, đáp.

-“Ơi, mình đây!”

-“Nghĩ gì vậy?”

-“À, không có gì…Mình phải lên nhà trên đây, xuống chơi với bạn tý thôi mà…”

-“Ừ! Huệ ơi, nhờ bạn một việc được không?”

-“Việc gì?”

-“Bạn hỏi cậu xem cậu giận mình chuyện gì được không?”

-“Được rồi!”

Huệ định đi, thì thấy có một anh lớn tuổi vào chơi với Sen, anh ấy rất cao, đẹp trai nữa.

-“Anh Sên…à…đây là Huệ…”

-“Ừ, có nghe mẹ anh nói rồi, chào Huệ!”

Anh nở nụ cười, ngọt ngào đến chết người, bàn tay anh, to hơn bàn tay cô bé, cái bắt tay, thật là ấm áp, làm má cô đỏ phừng phừng.

-“Em…chào….anh…ạ…”

-“Ừ, đi thả diều không Sen?”

-“Thật ạ?”

Sen đang buồn thiu, nghe rủ rê tỉnh cả người.

-“Thật chứ không à? Mua sẵn cho cô nè!”

Con bướm màu hồng, nhỏ xinh, cực đẹp.

-“Uầy, thích thế…thích quá…”

-“Thay đồ đi, nhanh không tối!”

Anh Sên bảo, Sen hào hứng vui vẻ, một lúc, nó quay lại.

-“Anh Sên cho bạn Huệ đi với, Huệ đi thả diều không Huệ?”

Huệ lắp bắp từ chối rồi sực nhớ đại thiếu gia đang đợi mình, chạy nhanh lên phòng. Cậu đang ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt đã khó coi lắm rồi.

-“Cậu ạ!”

-“Sao rồi?”

-“Dạ?”

Đại thiếu gia hơi nheo mắt, Huệ mới sực nhớ chuyện, báo cáo.

-“Lúc đầu thì buồn nhưng giờ thì vui rồi ạ!”

Cậu mỉm cười.

-“Thế thì tốt! Mang cái này xuống cho nó ăn, nhưng cấm bảo tao sai!”

-“Dạ, tối mang được không ạ?”

-“Sao?”

-“Dạ…Sen…Sen đi thả diều…với anh Sên rồi ạ!”

CHOANG!

Cái bát yến hầm bị đại thiếu gia ném một phát ra ngoài cửa. Cũng may không ai đi qua, không thì trọng thương rồi. Huệ nín thở