
à, vừa mới ôn bài hôm nọ. YOU, you là bạn. ME, me là tôi. Thế còn cái chữ ở giữa kia là gì thế? MARRY, trông quen thế? Mà sao nó không thể nghĩ được ra nữa luôn.
Đại thiếu gia đang nhìn nó, ánh mắt cực kì trông chờ, khiến con bé càng rối. Trời ơi sao nó ngu thế này cơ chứ?
-“Sen!”
-“Dạ?”
-“Mày…mày…nghĩ sao?”
Ôi em có hiểu cậu định nói gì đâu mà nghĩ sao? Cậu cầm tay nó, tay cậu run thấy rõ luôn. Nó sợ quá, đành phải khai thật.
-“Cậu, đợi em một tý nhé!”
-“Còn phải nghĩ à?”
-“Em…em lấy điện thoại tra từ điển, chữ “marry”, em không biết nghĩa…”
Nói xong, nhìn cậu lấm lét. Sờ tay vào túi, không thấy điện thoại đâu, chết chắc luôn rồi!
-“Đợi em tý, em chạy ra xe xem có không? Rất nhanh thôi…cậu đừng giận nhé!”
Mặt cậu đã tối xanh tối đen, hận chỉ muốn vứt nó xuống biển ngay lập tức.
-“Đứng lại!”
-“Dạ?”
-“Lấy tao!”
-“Dạ? Lấy…cái…gì…ạ?”
-“Trương Ngọc Uyển Nhi, tao bảo mày lấy tao!”
Sen ngớ hết cả người, cậu đã tới bên cạnh nắm lấy tay nó.
-“Làm vợ tao, nhé!”
Sao lại thế? Hôm nọ mẹ vừa mới dạy độ tuổi kết hôn cơ mà, hình như nó và cậu chưa đến tuổi thì phải, Sen hơi choáng, tạm thời chỉ có thể thốt lên.
-“Mẹ bảo…à, mẹ cậu bảo…à mà…pháp luật không cho phép đâu ạ…”
-“Tao biết!”
-“Dạ?”
-“Nhưng giờ tao cầu hôn mày trước, khi nào đủ tuổi thì cưới!”
-“Dạ?”
-“Dạ dẫm gì, để mày ở nhà, tao không yên tâm, thế nào? Mày có lấy tao không?”
A, cậu hỏi dồn dập quá, hại con bé lóng nga lóng ngóng.
-“Mày có đồng ý hay không thì bảo đây? Trả lời mau đi! Tao đếm từ một tới ba thôi MỘT…HAI…”
(Còn tiếp)
-“Uầy cậu từ từ nào…em rối quá à…”
-“Có gì mà rối?”
-“Thì em…em…”
-“Mày lắm chuyện!”
-“Cho em thời gian suy nghĩ được không?”
-“Cần gì thời gian? Tao không tốt ở điểm nào? Có gì không xứng đáng làm chồng mày?”
-“Cậu tốt…”
-“Hay mày không thích tao?”
-“Em thích cậu!”
-“Thế sao?”
-“Em…em…”
-“Thôi được, nếu mày không đồng ý thì tao đi cầu hôn con khác vậy!”
Hả? Sao có cái lý đấy được cơ chứ, Sen hoảng quá, hỏi.
-“Thế nghĩa là bạn ấy sẽ làm vợ cậu hả?”
Con này, con bé đáng ghét này! Có biết cậu đang run điên lên rồi không? Xa nó, có biết khó chịu thế nào không? Cậu đã từng nghe giọng nó hàng ngày, từng sai người lắp máy quay ở phòng nó, những tưởng mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Nhưng không, nhìn thấy nó càng khiến cho cậu cảm giác muốn nổ tung, muốn bay ngay về gặp nó.
Khổ nỗi mẹ cậu phát hiện, mẹ cậu cho rằng việc đó là không tôn trọng Sen, một phần nữa vì càng trông thấy cái mặt đáng yêu đó, càng dễ phát hỏa, vì vậy nên cậu lại cho người tháo máy quay, thậm chí lừa Sen vứt cả con gấu bông hồng đi, cậu muốn tập một cuộc sống không có nó, một cuộc sống vốn chẳng dễ dàng gì!
Cậu biết, nó nhớ cậu! Cậu cũng chẳng dễ chịu là mấy, nhưng Sen ngốc lắm, nếu nó không trải qua, nó sẽ không hiểu. Một lần này, để cho nó sợ tới già luôn, những quyết định mai sau, đừng bao giờ nghĩ tới việc xa cậu!
Mặc dù nó còn ngu tới nỗi chẳng biết hai nước chệch múi giờ. Lúc nó nhắn tin chúc ngủ ngon, thì cậu còn đang đi học, nhưng mỗi một tin nhắn ấy, cậu lưu giữ cẩn thận, cậu đọc lại không biết bao nhiêu lần? Cậu trêu nó, nói ghét nó, việc cậu thích nhất là trêu nó!
Rồi một ngày, nhớ nó không chịu được, gọi điện về, thế nào mà lại thấy anh Sên đáng ghét của nó loanh quanh lởn vởn rồi, cậu nóng hết cả máu. Đáng nhẽ ra ở lại liên hoan cuối năm, hai tuần sau mới về nhưng nghe vậy, không yên tâm mà hủy hết, giờ đây, đang đứng với nó, chỗ này!
Nhìn thẳng vào mắt Sen, cậu trả lời.
-“Ừ, tao mà lấy đứa khác, sẽ không có thời gian chơi với mày đâu, vì tao tính rồi, tao lấy ai thì toàn bộ tâm trí tao sẽ chỉ đặt cho người ấy thôi, lúc đó mày hối cũng không kịp đâu!”
Chết, thế thì không được. Cậu mà không ở bên cạnh thì buồn chết à, Sen sợ quá, gật đầu lia lịa.
-“Vâng, vâng, em đồng ý!”
-“Nói to lên! Đồng ý cái gì?”
-“Em đồng ý, đồng ý lấy cậu, đồng ý làm vợ cậu!”
-“Em nào? Cậu nào? Nói ra cả họ tên ra!”
-“Em, Trương Ngọc Uyển Nhi, đồng ý lấy cậu, Hoàng Thế Hiển!”
Đại thiếu gia cười, bình thường Hiển chỉ hay cười mỉm thôi, rất ít khi Sen thấy cậu cười tươi, rạng rỡ như vậy, đẹp đẽ tới mê hoặc. Cậu nắm tay nó, rất chặt, tim nó như muốn chảy ra rồi.
Cánh môi của cậu, lướt nhẹ qua cánh môi nó, là hôn! Nụ hôn phớt vô cùng dịu dàng khiến đôi gò má nó phiếm hồng, màu hồng của cánh sen, ngây thơ, thuần khiết. Cậu nhìn nó, nó nhìn cậu, hai đứa nhìn nhau hồi lâu, rồi cười bẽn lẽn.
-“Mặt mày nóng hết lên rồi này!”
-“Mặt cậu cũng thế mà!”
-“Đi về thôi, khuya rồi, gió lạnh…”
-“Đợi tý, phải dọn đống nến kia chứ ạ?”
Đại thiếu gia méo mặt, đún