Old school Easter eggs.
Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326844

Bình chọn: 9.00/10/684 lượt.

ãi vài phút sau, anh ta mới chợt khựng người lại, rồi đần mặt quay về phía tôi, nói gần như khóc.

- Em… không… đùa… anh… đấy… chứ…….

Sau khi vượt qua cơn sốc tinh thần, Long vẫn bình tĩnh trở về nhà và
đóng chuồng gà cho mẹ tôi. Bản thân tôi cũng chưa bao giờ đụng vào mấy
thứ này nên chẳng biết giúp như thế nào, chỉ hết chạy loanh quanh rồi
lại ngồi thụp xuống chăm chú nhìn như vẻ hiểu biết lắm. Nói thật, lúc
Long tập trung bổ củi rồi đóng gỗ, mồ hôi từ trán anh lấm tấm xuất hiện
trên khuôn mặt góc cạnh, rồi từ từ trượt dài xuống cổ, thấm cả vào vải
khiến chiếc áo phông trắng dần dần áp sát vào da thịt, hiện rõ cả bộ
ngực nở nang đang thở phập phồng bên trong, tôi vừa chăm chú nhìn, vừa
nuốt khan ừng ực. Hình như Long cũng thấy vẻ mặt ngốc nghếch của tôi lúc đó nên anh cũng khẽ nhếch môi mỉm cười, dương dương tự đắc. Thấy thế,
mặt tôi liền đỏ ửng lên, rồi vội vàng đứng dậy, phủi quần lúng túng nói.

- Này! Có gì cần em giúp không?

- Chẳng phải đã nói rồi sao? Em ngồi yên đã là giúp anh rồi.

Lại mỉa mai, đồ con trai mà miệng lưỡi dẻo quẹo như đàn bà. Đáng ghét thật! Nhưng không sao, tôi có cách.

- Dạy em làm với!

- Em làm làm gì? Em định xây chuồng cho mình à?

Long nói, mặt vẫn tỉnh bơ, mắt chỉ chú mục vào cái chuồng gà đang dần hoàn thiện.

- Này! Gỗ này là em xin về được đấy nhé!

Hết nước, tôi đanh giở giọng cãi cùn, Long nheo mắt quay sang nhìn tôi, lắc đầu chèm chẹp.

- Đúng là đồ trẻ con. Hơi tí là ăn vạ. Chuồng gà này là đóng cho mẹ em đấy nhé!

Tôi cứng họng nhưng vẫn đấu tiếp.

- Đấy! Đóng cho mẹ em thì ít ra anh cũng phải cho em góp sức một tí chứ, không em áy náy lắm!

- Mặt dày vậy cũng biết áy náy?

Tại sao hắn lại có thể thản nhiên xỉa xói tôi ở ngay trong chính sân
nhà của mẹ tôi như thế được nhỉ? Tôi mà để yên thì không phải là người.
Cầm khúc gỗ đang mân mê trong tay từ nãy tới giờ, tôi siết chặt nó lại
rồi giấu gém về phía sau lưng, chỉ trực hắn ngửa mặt lên là tôi phang
cho một nhát, nhưng đúng lúc đó thì mẹ lại đi chợ về, nhìn thấy cái
chuồng gà đã dần được hoàn thiện, mắt mẹ tôi sáng lên rực rỡ như thể lâu lắm rồi chả ai giúp được mình cái gì.

- Ôi giời ơi! Chuồng gà đẹp thế! Cháu này! Cháu khéo tay thật! Chả bù cho con vô dụng nhà bác!

Long ngước mặt lên nhìn, khiêm tốn cảm ơn, cũng không quên đánh mắt
sang nhìn tôi cười khẩy. Tôi hậm hực theo mẹ chạy vào nhà, trong lòng
thầm trách móc. Thế nào gọi là vô dụng? Mẹ đã quên cảm giác tự hào khi
con thông báo đỗ đại học là như thế nào rồi à? Mẹ toàn thích nói xấu con trước mặt người khác thôi, cứ như đó là thú vui duy nhất của mẹ sau khi lông nách không còn mọc để mà nhổ nữa vậy. Còn cả cái tên dở hơi ngoài
kia nữa, chắc chắn là hắn đang hả hê lắm lắm, người đâu mà vô duyên trơ
tráo thế không biết! Đáng ra lúc đó hắn phải ý tứ nói rằng: “Không phải
đâu bác! Mai cũng có ích lắm đó. Chỗ củi này là do cô ấy xin được!” Thế
mới đúng chứ!

Buổi trưa, sau khi hoàn thiện xong cái
chuồng gà, mẹ tôi mời Long vào căn nhà gỗ xập xệ do mấy anh thanh niên
trong làng xây hộ từ hơn tuần trước, rót nước niềm nở như khách quý, còn tôi thì một giọt cũng không cho, đã thế còn muốn vắt kiệt sức lực của
tôi bằng việc bắt đi hái rau nữa chứ! Nhiều lúc tôi tự hỏi, tôi có phải
con ruột của mẹ không? May mà một lát sau thì Long cũng tự động biết đầu cầm rổ chạy theo tôi ra khu vườn đằng sau nhà, đã lâu lắm rồi tôi không về đây, cũng không ngờ là vườn rau đằng sau lại trở nên um tùm như thế
này. Tôi vẫn còn nhớ khoảng năm năm về trước, khu vườn trống trải này
ngoài cỏ dại và một số loài cây ăn quả như hồng bì, mít, xoài, nhãn thì
chẳng trồng rau dưa gì hết, không ngờ sau năm năm bác Yên đã thay mẹ tôi chăm bón được ngần này loại rau rồi.

Thích thú đứng dưới giàn lặc lày xanh mát, lá leo dày đặc che lấp ánh
mặt trời, hiếm hoi lắm mới thấy một vài tia nắng trong veo xuyên qua kẽ
lá mỏng manh như màu ngọc bích, tôi khẽ rướn tay lên hái một quả lặc lày nhưng không tới, trong khi đó Long còn phải cúi đầu mới chui được vào
giàn lặc lày của mẹ tôi, đi cạnh anh ta lúc nào tôi cũng thấy mình bị
lép vế.

- Này! Anh hái, em cầm rổ được rồi!

- Tốt thôi.

Tôi bĩu môi đáp, thầm mong trong lúc mải mê hái quả anh ta sẽ bị một
cục thiên thạch rơi thẳng vào đầu, cho cái mặt kênh kiệu kia hết vênh
đi. Ấy thế mà… tôi độc mồm thật! Dòng suy nghĩ độc ác chỉ mới nhen nhóm
lên có vài giây thì đã bị cắt đứt bởi tiếng kêu thất thanh của anh thanh niên đang đánh vật với quả lặc lày, vừa mới hái quả xuống anh ta đã vứt cái toẹt xuống đất, loại người coi thường thức ăn chính là loại người
mà tôi ghét nhất. Thấy thế, tôi liền tức tối chạy lại xem.

- Anh làm cái trò gì đấy! Sao lại vứt lặc lày của tôi!

- Sâu! Em xem! Có con sâu to lắm!!!

Tôi vừa cúi xuống, vừa nhặt quả lặc lày lên rồi không ngừng dùng ánh
mắt khinh bỉ nhìn tên con trai đã hai mươi lăm cái tuổi đầu rồi