Devil Or Angel

Devil Or Angel

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324665

Bình chọn: 8.00/10/466 lượt.

iận khi biết thân phận thực sự của mình nhưng tình hình lại có vẻ ngược lại.

“ Ôm chặt lấy anh!” Hạ Lâm cũng gào lớn. Tiếng tai nghe không dây kia đang vang lên lời cảnh báo.

Tầng thứ 18. 17. 16. Và tầng thứ 15. Đột nhiên cả hai bị một lực kéo sững lại giữa không trung. Sợi dây bảo hộ kia đã hết cỡ. Dưới chân họ là một chiếc ban công nhỏ được thiết kế riêng biệt chìa ra ngoài, và nó cũng là lí do khiến White quyết định ôm Sliver nhảy xuống.

“ Biết ngay là vậy mà.” Có vẻ cô không hài lòng cho lắm với cánh chạy trốn này.

“ Anh cũng nghĩ vậy. Nếu mà một màn nhảy dù xuống chắc sẽ tuyệt hơn!” Nhưng nếu vậy thì bọn họ cũng khó lòng xuống được mặt đất mà còn khi giờ này sẽ còn lơ lửng trên không trung kia.

Bọn họ nhanh chóng thoát khỏi đó qua cánh cửa sổ không đóng của một căn hộ thuộc tầng thứ 15. Điều ngạc nhiên hơn cả là người của Thiên Phong hội hoàn toàn không đuổi theo mà chiếc trực thăng cũng không thấy bóng dáng. Đột nhiên nhớ ra tiếng nổ ban nãy, Nhược Tuyết không khỏi bụng miệng mà cười.

“ Đừng nói với ta là Pink lại phá hủy nốt cái sân thượng kia rồi.” Tiếng nói của Sliver qua điện thoại công thêm tiếng gào rít rùng rợn của gió thật khó nghe.

“ Bảo White phóng chậm lại! Bọn ta không nghe thấy được.” Red gào lên trong điện thoại. Thiết bị định vị của cô ước chừng hai người đó chắc chắn đang đi với tốc độ 220. Đây có phải là đường đua đâu cơ chứ! Không hiểu đầu óc còn để đâu nữa.

“ Anh ấy bảo chuyển qua bộ đàm định vị đi. Bọn ta không đi chậm được! Gió mát lắm.” Tiểu Tuyết cố tình trêu tức cô nàng vì hành động phản bội ban nãy.

“ Gió cái con khỉ. Bọn ta còn đang đi trên gió đây!” Red bực tức quát lại. Thủ lĩnh của bọn họ lại bon chen lên ghế lái nên làm cho chiếc máy bay cứ chảo đảo lung tung, ngồi không cẩn thận còn bị văng ra ngoài.

“ Ra bờ biển đi. Hôm nay chúng ta thác loạn.” Máy tính của Red đã bị Minh Lạc Lạc tàn phá đến nỗi hư hỏng nặng, giờ cô cần chuyên tâm vào để bảo trì nó, nếu không mọi dữ liệu trong máy sẽ tan thành mây khói hết cả.

“ Cô ấy đang tức điên lên rồi. Chúng ta đến đó chứ!” Tiểu Tuyết hét lên, nhưng tiếng gió vẫn át lại lời nói của cô. May mắn là Hạ Lâm vẫn nghe thấy được.

Két! Anh đột ngột phanh lại khiến cô suýt nữa đâm đầu về phía trước. Tháo chiến mũ bảo hiểm ra, Hạ Lâm lắc lắc đầu để mái tóc của mình trở về nguyên dạng.

“ Em nên về nhà. Có lẽ Diêp Nhược Phong đã biết chuyện.” Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của anh khiến Tuyết Nhi không khỏi bật cười. Hiện giờ trông anh rất giống bố già Bonano

“ Không cần vậy! Nếu đã biết thì để cho nó biết. Anh mau đến bãi biển đi, nếu muộn thì đám người kia lại có cớ để nhiễu sự!” Vừa nói, cô vừa đội chiếc mũ bảo hiểm lên đầu anh.

“ Nhưng mà, con gái không nên …”

“ Nhà em theo truyền thống American, anh không phải lo!” Tiểu Tuyết đẩy Hạ Lâm xuống phần yên phụ rồi tự mình lái xe.

Trên đường cao tốc không một bóng người, chiếc xe máy đang lao đi với tốc độ kinh hồn kia như muốn xé rách màn đêm yên tĩnh này. Cô thoáng nghe được lời anh nói. “ Con gái không nên đi chơi đêm!” Một chàng trai quá đỗi cổ hủ

Bờ biển hiên giờ tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng của ngọn đèn hải đăng phía xa le lói trong màn đêm. Đám người của HELL hết chạy vào trong biệt thự lại chạy ra ngoài đùa giỡn, làm bát nháo cả một vùng trời.

Nhược Tuyết nằm uể oải trên nền cát, thưởng thức sự mát lạnh của gió biển về đêm.

“ Em nên gọi điện về nhà!” Hạ Lâm lại lải nhải bên tai cô về mấy vấn đề cổ hủ đó. Cô đã giải thích rõ ràng là Diệp gia không theo những truyền thống nghiêm khắc của Trung Hoa mà theo phong cách sống thoải mái như người Mĩ. Vậy mà anh vẫn nhất quyết bắt cô gọi điện về để thông báo.

“ Được rồi, cậu bé khó tính của em!” Cô đành chấp nhận hòa hõan với anh. Trước đây, khi Diệp Phong và Giang Nam qua đêm bên ngoài thường rất ít khi thông báo về nhà. Mà má Diệp cũng đâu có phản ứng gì nhiều, miễn là biết giữ chừng mực là được.

Cô lấy máy của anh để gọi. Vụ theo dõi tối hôm nay đã làm cô cảnh giác hơn rất nhiều, hiện giờ đã là 11h đêm, có lẽ nhị vị phụ huynh đã đi ngủ. Sau những hồi chuông dài, giọng nói nhẹ nhàng của bà Tử Y phát ra bên đầu dây.

“ Tiểu Tuyết Nhi! Con lại giở trò gì vậy. Đừng có nói là đang ở bệnh viện đó.” Quả đúng mà mama yêu quí của cô, có thế đoán trước được tình huống này.

“ Con cũng không đinh phá đám. Nhưng có người lại bắt làm vậy.” Nhược Tuyết như đang nói cho Hạ Lâm nghe vậy. Vẻ mặt xấu hổ của anh khiến cô thật buồn cười.

“ Tên nhóc đó được đấy. Bảo với nó là mẹ rất thích những chàng trai cổ hủ.” Má Lâm miệng nói, tay lại xoa xoa mái tóc của chồng.

“ Mẹ em nói anh rất được!” Cô truyền đạt lại đúng lời của mama cho anh nghe, rồi ném luôn chiếc điện thoại vào tay anh, để hai người đó tự xử lí. Không biết má Lâm nói gì mà anh vẫn chỉ một câu vâng hai câu dạ rất ngoan ngoãn, nếu không nhầm thì ngày mai mẹ cô sẽ bắt đưa Hạ Lâm


Snack's 1967