
hiến cô đau lòng. Có vẻ như anh đi mua đồ về nấu cơm, túi đồ có đủ các loại thực phẩm rau xanh, cá, trứng, thị bò, thịt lợn làm Tiểu Tuyết hoa cả mắt. Cô nghi hoặc nhìn anh, không lẽ một soái ca có thể ăn hết từng này thức ăn ah, hay trong nhà anh còn người khác?
“ Ting tinh … đóan xem ai đây!” Nhược Tuyết tinh nghịch lấy hai bàn tay bặt mắt anh lại để chơi trò đóan người. Ban đầu bộ dạng giật mình ngây ngốc của Hạ Lâm thật giống như phản ứng không muốn gặp cô, nhưng ngay sau đó, anh nở nụ cười ngây thơ, hạnh phúc rồi đáp lại.
“ Tiểu mĩ nhân, em là tiểu hài tử sao mà chơi trò này.” Dường như không hài lòng với câu trả lời của anh, cô vẫn không thả tay ra mà hỏi ngược lại.
“ Teng! Trả lời sai rồi. Không có ai tên là tiểu mĩ nhân cả.” Hạ Lâm bật cười khi nghe cô nói, anh không nghĩ tới bộ dạng dễ thương của cô hiện tại, nhưng thật tiếc là đôi tay bé nhỏ đã chắn mất tầm nhìn của anh, không thể nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cô được.
“ Vậy thì … Diệp Nhược Tuyết sao?” Anh đang dần mất kiên nhẫn vì mong muốn gặp được cô. Cả ngày hôm nay không được nhìn thấy khuân mặt xin đẹp của cô làm trong lòng anh đau nhức không yên, giờ, nỗi nhớ đó lại trào lên khôn nguôi.
“ Teng! Sai rồi.” Nhược Tuyết vẫn duy trì trò chơi không có quy tắc của mình. Rõ ràng câu trả lời thứ hai của anh là đúng nhưng cô lại phủ nhận.
“ Tuyết Nhi ?” Đây là cai tên thân mật mà anh thường gọi cô.
“ Teng! Sai rồi.” Vẫn ngữ điệu cũ được lặp lại. Trong lòng Hạ Lâm đang thắc mắc xem câu trả lời mà cô đang muốn tìm là gì.
“ Tiểu Tuyết Nhi ?”
“ Teng!” Âm thanh ấy vọng lên, anh vẫn chưa thể đoán đúng được.
“ Tiểu Tuyết …Nhược Tuyết … Diệp Tuyết ?” Anh cnói liền một mạch các câu trả lời của mình nhưng vẫn chỉ nhận được một âm thanh teng của câu trả lời sai quen thuộc.
“ Anh chịu thua! Vậy nói xem em là ai nào?” Hạ Lâm ngọt ngào dụ dỗ cô. Hiện giờ anh không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi câu trả lời kia của cô nữa. Anh muốn nhanh chóng được nhìn thấy khuân mặt xinh đẹp kia.
Nhược Tuyết kiễng chân lền, làn môi ấm áp chạm nhẹ vào vành tai anh mà thì thầm.
“ Là tiểu bà xã của anh.” Câu nói của cô khiến trái tim anh rụng rời. Hơi ấm tràn ngập cơ thể anh giống như hàng loạt những tia máu đang chạy liên mục khắp làn da, phần da ở cỗ và ở mặt dần đỏ lên như các tiểu hài tử mới sinh.
Đôi bàn tay bé nhỏ của cô thả ra, tìm nhìn của đã được nới rộng. Hình ảnh cô gái xinh đẹp đang chiếm trọng trước mắt Hạ Lâm khiến anh muốn nổ tung, nụ cười của cô, dáng điệu yêu kiều dễ thương kia … Vậy mà ngày hôm nay anh lại cố tình tránh né cô, không nghe điện thoại, trả lời tin nhắn và cả đi học. Nhưng, anh làm vậy cũng chính là tự hành hạ mình.
Anh ôm chặt lấy cô, anh sợ cô sẽ tức giận mà bỏ đi mất.
“ Nghe nói anh bị bệnh, nhưng thấy anh khỏe như vậy chắc là không phải.” Tiểu Tuyết cô tình châm chọc anh.
“ Anh thực xin lỗi, anh chỉ muốn có chút thời gian để suy nghĩ. Anh không muốn em gây bất hòa với gia đình chỉ vì anh.” Hạ Lâm thành thực bày tỏ, mặc dù vậy nhưng lòng tự trọng của anh đã bị tổn thương không ít.
“ Em hiểu!” Cô nhẹ nhàng đáp lại
“ Anh sẽ nấu cho em một bữa thật ngon.” Hạ Lâm tươi cười tuyên bố. Thật may mắn là trực giác của anh mách bảo nên anh đã mua nhiều đồ ăn hơn thường ngày.
Sau bữa ăn ngon lành mà Hạ Lâm nấu cho cô. Nhược Tuyết đi một vòng quan sát căn phòng mà Hạ Lâm ở. Thật sạch sẽ đến kinh ngạc. Tòan bộ đều lấy màu trắng làm chủ đạo, chỉ lác đác có một số vật dụng khác màu nổi bật trong căn phòng như chiếc đồng hồ treo tường màu bạc lấp lánh, bộ bàn ăn màu vàng xinh đẹp, chiếc tivi lớn màu đen sang trọng được đặt ở gian chính.
“ Anh không ở cũng gia đình sao?” Nhược Tuyết vô tư hỏi. Cô đóan đây là phong cách sống của những công tử nhà giàu thường tới tìm những căn nhà riêng để tránh sự quản lí của gia đình.
“ Ừh. Gia đình anh ở bên Mĩ. Anh không có ba nên theo họ mẹ.” Cô bất ngờ ngạc nhiên trước bí mật về gia đình anh, nhưng vẻ mặt bình thản của Hạ Lâm dường như nói lên tất cả, anh không quan tâm đến chuyện mình không có ba.
“ Vậy sao? Nếu thế một mình anh ở trong căn nhà lớn như vậy thì chắc sẽ rất cô đơn.” Thông thường cô không có khiếu an ủi người khác mà chỉ nhọc ngoáy vào nỗi đau của người ta hoặc sẽ lãnh cảm không để ý đến. Nhưng riêng với anh lại khác, vì anh là Tử Hạ Lâm của cô.
“ Nếu thế thì em chuyển tới đây đi. Bà xã không nên để ông xã cô đơn như vậy đúng không?” Hạ Lâm trêu chọc lại cô. Không khí u buồn về gia đình anh đã biến mất, thay vào đó là thời gian hạnh phúc của cả hai khi được ở bên nhau.
******************************
“ Hình như con quên là ta đã nói không được giao du với tên nhóc họ Tử đó đúng không.” Ông Diệp Quang Thành lại bày bột mặt tức giận để chất vấn cô. Phải nói đúng hơn là papa hình như đã quên là cô không muốn người khác quan tâm đến chuyện này rồi thì phải.
“ Anh ấy tên là Tử Hạ Lâm, mà