
tôi.
Tôi có cảm giác bị bỏ
rơi, cứ ngỡ lần này mình làm anh hùng cứu mỹ nhân, không chỉ ghi điểm
bên phía Bạch Lộ, mà hơn nữa còn khiến trái tim Bạch Lâm cảm động, từ đó tung lưới tóm gọn hai bông hoa tỉ muội này. Thật không ngờ Bạch Lâm kể
từ khi bước vào phòng bệnh tới giờ, vẫn coi như tôi không tồn tại! Đáng
ghét hơn nữa là, nàng còn gục đầu vào vòng tay gã đàn ông khác. Tôi
dường như đã phẫn nộ tới cực hạn, đồng thời cũng đau thương đến cùng
cực. Xem ra trong màn diễn này, tôi chỉ là một vai thừa, chẳng bằng
thằng diễn viên phụ.
“Lần này may mà có cậu!” nàng lên tiếng, giọng đầy cảm kích.
Tôi cố tỏ vẻ bình tĩnh, cười hờ hững, rồi lướt ánh mắt qua gã đàn ông, ý hỏi: “Anh ta là ai?”
Bạch Lâm lại đỏ mặt, giới thiệu: “Anh ấy là bạn học của tôi, anh ấy có xe,
tôi…” Vỗn dĩ tôi vẫn ôm một hy vọng, mong sao gã đàn ông đó là anh trai
hay họ hàng gì đấy của Bạch Lâm. Nhưng câu giới thiệu của nàng đã cắt
đứt luôn niềm hy vọng cuối cùng của tôi, ha ha, bạn học? Muộn thế này,
có thể lặn lội xa xôi như thế đưa Bạch Lâm đến Thượng Hải, chắc chắn
không phải bạn học bình thường! Còn nữa, bộ dạng Bạch Lâm lao vào lòng
người ấy, rồi thái độ của Bạch Lâm, không thể sai được, gã này chính là
“người tình” của nàng! Tôi thấy đầu óc ong ong, lòng dạ lộn tùng phèo,
chỉ muốn ộc máu, tiếp đó nàng nói những gì, tôi đều không nghe rõ. Tôi
muốn nói câu gì đó, nhưng cổ họng cứ bị nghẹn, không thốt nổi nên lời.
Tôi cố nặn ra một câu, rồi quay người đi thẳng. Tôi nói câu gì nhỉ? “Tôi không sao, tôi đi trước đây.” Hay là: “Bạch Lâm, tôi hận chị!” Tôi cũng không nhớ nữa!
19.
Tôi đi rất
nhanh, như chạy trốn khỏi bệnh viện. Lồng ngực ứ nghẹn những đố kỵ, ghen ghét, và cả đau đớn. Hình ảnh ban nãy như ăn sâu vào trái tim tôi, có
xua đuổi thế nào cũng không biến mất. Vẻ ngoan ngoãn, dựa dẫm của Bạch
Lâm đối với gã đàn ông đó, ánh mắt nàng, nếu như ánh mắt đó nhìn về phía tôi, tôi hẳn sẽ hạnh phúc nhường nào! Đáng tiếc là, người nàng nhìn
chẳng phải tôi, trước nay nàng chưa từng nhìn tôi bằng ánh mắt rung động đó. Tôi vừa chạy vừa nghĩ.
Ra khỏi bệnh viện, bên ngoài là màn
đêm mát rượi. Vầng trăng sắp tròn treo lơ lửng giữa tầng không, ánh
trăng chiếu xuống như mang theo cả nỗi cảm thương trong từng tia sáng.
Tôi bất giác bước chậm lại, cũng không hiểu mình đang đi tới đâu. Chỉ là mơ màng rời khỏi bệnh viện, đi ra đường lớn.
Đêm đã khuya, con
phố rất tĩnh lặng. Thỉnh thoảng mới có tiếng xe đi qua. Tiếng xe từ xa
tiến lại, sát gần, rồi sau đó lại xa vút đi. Như nghiến qua đầu óc đang
tê dại của tôi. Tôi bước về phía trước như người mất hồn, tới một ngã
tư, tôi dừng lại. Ánh đèn xanh đỏ đan lại với nhau, tôi nên đi đâu đây?
Ý nghĩ đầu tiên là về chỗ Tưởng Nam, ở Thượng Hải này, đó coi như là nhà
tôi rồi. Nghĩ đến Tưởng Nam, lòng tôi bắt đầu oán hận, mẹ kiếp, muộn thế này rồi tôi chưa về mà chị ta đến một cú điện thoại cũng không gọi hỏi
thăm. Rồi bỗng nhiên, tôi lại nghĩ: Có thể chị ta vẫn cho rằng tôi đang
vui vẻ bên cô bạn học gì gì đó kia! Đương nhiên là không tiện quấy rầy
tôi rồi.
Ý nghĩ thứ hai là quay lại bệnh viện. Chẳng vì lý do gì
khác, chỉ là vì Bạch Lâm đang ở đó. Lúc này đây, trong lòng tôi nảy sinh một ý nghĩ vô cùng hèn kém, mặc cho Bạch Lâm có nhìn tôi hay không, mặc cho kẻ nàng nhìn là ai, chỉ cần tôi được thấy nàng, lại được thấy vẻ
yếu đuối kiều diễm của nàng, là tôi cam lòng mãn nguyện.
Tôi đứng giữa ngã tư rất lâu, cuối cùng không về chỗ Tưởng Nam, cũng không quay
lại bệnh viện, mà rẽ vào một quán net gần đó. Trọn đêm 10 tệ! Sặc, không ngờ Thượng Hải vẫn có quán net rẻ thế này. Tôi vào quán, lên mạng, chơi điện tử đã đời, chửi bới điên cuồng trên diễn đàn. Bỗng nhiên nhận ra
mình rất biến thái, cũng rất vô dụng. Biến thái đến nỗi phải chửi người
để xả giận, vô dụng tới nỗi chỉ có thể lên mạng mà chửi bới.
Điên cuồng trên mạng tới hơn năm giờ, thực sự là quá mệt. Tôi nằm bò ra bên
cái máy tính ngủ một giấc, đến bảy giờ ông chủ quán “giải phóng mặt
bằng” mới bị gọi dậy. Ra khỏi quán net, bên ngoài trời đã sáng bảnh, qua một đêm phát tiết, buồn phiền trong tôi cũng vơi đi phần nào. Rút điện
thoại ra xem, thấy còn lâu mới đến giờ đi làm là chín giờ, tôi bèn dạo
quanh phố phường mấy vòng, rồi mới bắt xe tới thẳng tổng công ty.
Vừa đến trước cổng công ty, đã thấy chiếc xe màu trắng của Tưởng Nam đang
tiến tới. Tưởng Nam từ xa nhìn thấy tôi, đưa tay vẫy vẫy rồi nói: “Tiểu
Triệu, đợi tôi, tôi đỗ xe đã”. Thế là tôi đứng đợi chị ta. Tưởng Nam cất xe vào trong bãi đỗ rồi quay ra chỗ tôi, lại gần thấy thần sắc mệt mỏi
trên mặt tôi, mới đầu chị ta còn sững người, sau đó đã nở ngay một nụ
cười mờ ám. Tôi thầm nghĩ: Chắc không phải chị ta cho rằng tôi và cô bạn học gì đấy “hì hục” cả đêm qua đấy chứ…
Tôi định giải thích mấy
câu, nhưng Tưởng Nam có lẽ đã chắc mẩm trong lòng nên cũng chẳng hỏi tôi xem tối qua ở đâu. Tôi thấy, chuyện đêm qua cũng không tiện nói với chị ta, bèn không đả động tới nữa, cứ thế cùng chị ta bướ