
nói với cậu là tôi đang bận lắm, cậu cũng đã 20 tuổi rồi chứ còn nhỏ bé gì nữa
đâu, đừng có lười biếng nữa…
-Em
vẫn còn là một thằng sinh viên trẻ tuổi mà anh, phải hai năm nữa em mới ra trường,
công việc trên thương trường em vẫn còn non nớt lắm, em còn phải học hỏi rất nhiều
nữa mới làm tốt được công việc của công ty. Blue Rose đang rất cần một người
tài năng như anh. Với lại…
Cậu
cúi xuống có vẻ ngập ngừng. Khôi Vỹ liếc sang…
-Với
lại sao ?
Leo
quay sang khoác vai Anh Vũ thở dài.
-Với
lại phải chăm sóc cho Anh Vũ em cũng vất vả lắm anh à, vài ngày nữa tụi em còn
phải đi chọn váy cưới cho Anh Vũ, rồi chuẩn bị tiệc cưới, rồi đi hưởng tuần
trăng mật, rồi tính toán xem nên sinh con đầu lòng là trai hay gái thì tốt, rồi
còn phải tìm cái tên thật hay đặt cho đứa bé….
Cốp…
Leo
xoa xoa đầu nhăn nhó. Khôi Vỹ thở dài lấy chiếc kính râm đeo lên mắt.
-Hai
đứa bây đúng là phiền phức mà ! Lần cuối cùng anh giúp đó…
-Anh
hai muôn năm.
Anh
Vũ mỉm cười nhìn anh nịnh nọt. Chỉ cần liên quan đến hạnh phúc của cô em gái nhỏ
đáng yêu là anh không bao giờ từ chối được. Với lại Anh Vũ đã quyết định kết
hôn với Leo thì Windy cũng không còn nhân viên nữa, Khôi Vỹ không thể làm hết
công việc một mình được. Anh liếc Leo đang cười hạnh phúc hơi bực bội…thằng
nhóc tóc đỏ chết tiệt đó đã dồn anh vào đường cùng rồi, đành phải quay lại
thương trường vậy…
Bốp…
Một
trái bóng chuyền bay thẳng vào mặt Leo. Anh Vũ và cậu ngạc nhiên quay sang.
Minh Nhật và Cát Cát ở bên bờ biển đưa tay vẫy vẫy.
-Ra
đây chơi bóng đi, Leo !!! Anh Vũ !!!!
-Ra
liền !!!!
Leo
và Anh Vũ vui vẻ chạy ra. Khôi Vỹ vẫn nhìn theo mỉm cười.
-Trường
Dương…có lẽ chúng ta sẽ làm một màn ra mắt thật hoành tráng….
HOÀN