Pair of Vintage Old School Fru
Định Mệnh Của Mảnh Ký Ức

Định Mệnh Của Mảnh Ký Ức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321681

Bình chọn: 9.5.00/10/168 lượt.

ỏ đứng trước mặt hắn thua xa các hot girl khác hoàn toàn thì làm
sao lại có thể khiến một thứ xúc cảm lạ kì xuất hiện trong hắn.

Có chút gì đó của quá khứ, có chút gì đó của hoài niệm,… chúng đang về
trong hắn, cùng nhau tạo thành một bản giao hưởng nhỏ của thời gian của
cái cảm xúc mỏng manh trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy. Hắn chợt nhớ
về một người, một hình bóng ùa về trong tâm trí hắn. Hắn nhớ, hắn luôn
nhớ như rằng mọi thứ chưa bao giờ phai nhạt.

Từ hôm chạm mặt với con nhỏ đến giờ, hắn luôn có cảm giác như thế. Phải
chăng nó chính là….nét ngỡ ngàng thoáng hiện trên gương mặt Ngô Hoàng
..

Nó gạt phăng tay của Ngô Hoàng, vừa lấy tay ngăn những dòng
nước mắt vừa chạy đi thật nhanh trước hàng chục cặp mắt đang dõi theo.
Lúc này trên mặt của kẻ khốn kia cũng toát lên vẻ bối rối, dường như hắn cũng nhận thấy mình vừa làm một điều gì đó tồi tệ.

Có vẻ như
ông trời cũng đang trêu ngươi Bình Bình, những giọt nước mưa đã bắt đầu
rơi, rồi đổ ào xuống một cách mạnh mẽ tạo thành bức tường mưa trắng xóa
che phủ tầm nhìn của nó. Lê đôi chân bước đi trong cơn mưa, nước mắt hòa vào trong cơn mưa, nó muốn mưa hãy cuốn trôi đi những cảm xúc lúc này.

Lạnh. Lạnh lắm! Từng hạt, từng cơn đau buốt khi mưa chạm vào da nó. Nó thấy
cô đơn một cách lạ kì, từ ngày lên thành phố này. Nó đã cố gắng mạnh mẽ, cố gắng để đứng lên để không phụ lòng ba nó dưới quê làm việc cật lực.
Nó đã luôn như thế cho đến ngày hôm nay, sự mạnh mẽ nó tạo ra đã bị hắn, bị cơn mưa này lột bỏ đi hết. Chỉ còn lại thân xác mỏng manh cùng nỗi
nhớ. Nó nhớ nhà, nó nhớ ba nó, nó nhớ sự gần gũi và ấm áp của gia đình
nhỏ. Chợt nó nhớ về một người bạn, đã lâu nó không còn được gặp, lâu lắm rồi đủ lâu để người ta có thể quên nhau mà không cần một lý do nào. Vậy mà nó lại thấy ấm và nhẹ nhàng lắm.

Đôi chân Bình Bình vẫn cứ bước đi nhưng đôi môi nó đã khẽ cười.

Lúc này có một cặp mắt phía sau khung cửa sổ chiếc BMW đang nhìn Bình Bình. Chiếc xe đi phía trước nó một đoạn rồi chợt dừng lại….Nó cứ tiến về
phía trước một cách vô định cho đến khi đi qua chiếc xe.

***

“Đi được chưa cậu Ngô?” – bác tài xế ngoái ra hàng ghế dưới hỏi.

Rồi chiếc xe chạy vụt đi và không quên tặng một vũng nước bắn tóe cho người đi đường.

[Continue...'>

[8:30 PM'>

-Mày làm sao thế? Nhìn mặt xanh méc hơn tàu lá chuối nữa. – Vy khùm hỏi

-Ùm…Tao….

-Mà hồi xưa, nhà tao hay dùng lá chuối gói xôi để bán kiếm tiền. Nhưng
không hiểu sao mỗi lần tao gói là bị má tao quỡ riếc, đúng là quỡn thật. Giờ tay nghề tao khá hơn rồi, bữa nào về quê tao sẽ cho mày coi. Àh với lại…..

-Thôi….cần chi đợi đến về quê, giờ mày gói tao vào bệnh
viện luôn đi là ok rồi .. hix mệt quá, mày còn ở đó mà nói chuyện cổ
tích nữa – Bình Bình nói nhỏ giọng

-Trời!!! trán mày nóng quá rồi này, để tao chở mày vào viện nhaz – Vy vừa nói vừa sờ trán nó

-Tao đùa thôi, chứ vào viện tốn chi phí lắm, đến sáng mai sẽ khỏi thôi mà.

-Được không đó, để tao ra mua thuốc cho mày uống nghen.

***

[5:00 AM'>

- Bình dậy ………..…….. dậy đê…………….!!!!!

Vy gọi liên tục nhưng không nhận được phản ứng gì.

Bình Bình gắng gượng mở con mắt ra, nhưng mọi thứ trước mặt cô cứ nhòe dần
đi. Nó không thể điều khiển nổi cơ thể đang nóng hừng hực, mắt nó bắt
đầu khép dần trở lại. Mọi thứ bắt đầu tối dần, tối dần , ….

***

Mở mắt ra, chớp chớp. Bỗng có một giọng nói trầm ấm từ 1 chàng trai vang lên:

-Cô tỉnh rồi hả?

-Dạ, cho tôi hỏi đây là đâu ạ? – nó ngơ ngác hỏi

-Đây là bệnh viện

-Sao tôi lại ở đây vậy?

Vy đột ngột chạy vào:

-Con quỷ, mày tỉnh rồi à? Hyz làm tao lo quá lắm có biết không hả?

-Lo gì mà nhìn mặt mày gian ớn, chắc là lo không ai share tiền nhà với mày chứ gì. –Nó cười nhẹ

-Nhỏ này, sao lại nói trắng ra như vậy chứ, hyhy. Mày nói vậy chắc là khỏe hơn rồi đúng không?

-Trông cô ta vẫn còn yếu đó chứ.. – chàng trai nằm giường bên nói vọng qua

-Anh ấy trông men quá mày ơi !!! (Vy nói khẽ vào tai Bình Bình) kaka

-Ạch…..bạn bè đang nằm một đống ở đây mà còn tâm trạng “ngóng” nữa àh? Tốt ghê bây

-Hihi, tao đùa tý mà, nhưng sự thật là nhờ mày tao mới được gặp anh ấy đó chứ.

-OMG!!! Vậy tao nằm viện là may mắn àh ?

-…….

***

Sau khi ăn bữa cơm tối.

-Hiiiiiiiii! Anh tên gì yạ? – Bình Bình khẽ chào

-Thiên Phong. Còn cô bé đây tên gì?

-Em tên giống anh nhưng thay chữ Phong bằng chữ Bình. Anh gọi em là Bình Bình cũng được. hihi

-Wow, cái tên đẹp như chính chủ của nó vậy.

-Hì, anh đừng có chọc em chứ, mà em cũng thấy vậy kaka

-Em vui tính nhỉ ^.^

……

Sáng hôm sau, trong lúc nó đang say ngủ nó bỗng nghe một tiếng nói lớn văng
vẳng bên tai. Nó mở mắt và dáo dát nhìn quanh căn phòng thì thấ