Định Mệnh Em Yêu Anh

Định Mệnh Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324554

Bình chọn: 9.00/10/455 lượt.

ửa nhà bị xô mạnh mở toang ra. Sau đó
là giọng nói quen thuộc hay cãi nhau với nó vang lên:

- Một đám con trai bắt nạt hai cô gái chẳng đáng mặt nam nhi chút nào.

Hoàng Nguyên vẻ khinh bỉ nói, ung dung bước vào trong, theo sau là đám đàn em của cậu ta. Hoàng Nguyên đến đứng bên cạnh nó, đám đàn em đứng chắn ở
trước, cậu ta nói nhỏ với nó:

- Người của tôi sẽ cứu đại tỷ của cô, cô chỉ cần chạy nhanh ra ngoài là được.

Hoàng Nguyên vừa dứt lời thì nó đẩy cậu ta sang một bên rồi lao thẳng đến chỗ tên cầm đầu, tung người lên không xoay người và đá thẳng vào người tên
cầm đầu, ánh mắt sắc lạnh rực lửa. Hoàng Nguyên không khỏi giật mình
trước hành động của nó, mất mấy giây cậu mới ra lệnh cho đám đàn em xông lên giúp nó còn mình thì chạy đến chỗ Bội Doanh. Đúng lúc Nguyên giơ
tay định kéo Doanh dậy thì nó cũng đưa tay ra cùng lúc đó có một tên cầm gậy sắt lao thẳng về phía ba người họ. Hoàng Nguyên thấy vậy vội lùi
lại phía sau nhưng chả hiểu thế nào hai chân lại bị mắc vào nhau, người
bị mất thăng bằng nghiêng về phía nó hai tay hua hua tìm điểm bám và
không may đỡ trọn phát gậy kia thay nó. Khuôn mặt xám lại vì đâu nhưng
nhanh chóng đạp cho tên kia một phát ngã lăn ra đất sau đó quay ra giúp
nó đưa Bội Doanh ra ngoài.

Ba người ra đến cổng thì Thiếu Thiên và Hạo Dân đưa người đến, nó liền chuyển Bội Doanh cho Thiếu Thiên đỡ, lạnh lùng nói:

- Hai người đưa chị ấy đến bệnh viện còn lại để em giải quyết.

- Nhưng...

Hạo Dân định nói nhưng bị nó ngắt lời:

- Nếu hai người không đưa đại tỷ đi ngay tôi sẽ giết cả hai người đấy.

Khuôn mặt nó trở nên đáng sợ hơn rất nhiều, đôi mắt tối sầm lại, gằn giọng đe dọa.

- Tôi sẽ lo cho con nhỏ này, hai người cứ đi đi. - Hoàng Nguyên thấy nó như vậy thì lên tiếng khuyên hai người kia.

Cả hai nhìn nhau vẻ mặt miễn cưỡng nhưng vẫn phải lên xe đưa Bội Doanh đến bệnh viện. Còn nó quay lưng đi thẳng vào trong nhà. Buổi tối hôm đó,
giữa vùng ngoại ô tĩnh lặng vang lên những tiếng hét vô cùng thảm thiết.

Sau khi giải quyết
xong đám người kia nó lững thững bước ra khỏi ngôi biệt thự, ánh mắt vô
hồn và chẳng có chút cảm xúc. Hoàng Nguyên thấy vậy liền kéo nó về phía
một ngôi biệt thự cách đó không xa, mở cổng đẩy nó vào trong.

Nó ngồi im lặng trên ghế sofa trong phòng khách, đôi mắt vẫn trống rỗng vô hồn. Hoàng Nguyên đặt vào tay nó một cốc nước ấm rồi ngồi xuống bên
cạnh, lắc lắc cánh tay bị thương cho bớt đau.

- Tại sao anh biết tôi ở đó mà đến? - Nó đột nhiên lên tiếng hỏi .

-...À thì tôi đến đây nghỉ cuối tuần, đang ngủ trưa thì bị tiếng còi xe của
con nhỏ đáng ghét nào đó đánh thức. Tôi định đi ra đập cho con nhỏ đáng
ghét đó một trận thì thấy nó phóng xe vào ngôi biệt thự kia mà tình cờ
sáng hôm nay tôi lại thấy mấy đứa dân anh chị ra ra vào vào ngôi nhà đó. Tóm lại là tò mò nên gọi người đến để vào lục xoát xem có gì hot không.

Hoàng Nguyên vừa nói vừa đá đểu nó mấy câu, cố gắng quên đi cái tay đau.

- Tay anh bị đau? - Nó quay lại nhìn Nguyên dò xét, rõ ràng là đang rất đau mà còn giả bộ không sao.

- Tôi không sao chỉ bị thương nhẹ.

Nó chẳng nói gì mà đi xuống bếp lát sau mang lên một cái hộp nhỏ có in
hình dấu cộng màu đỏ. Nó ngồi xuống nhấc tay Hoàng Nguyên lên và nhẹ
nhàng sắn tay áo lên, trên tay là một vết bầm rất lớn, tím thẫm lại,
chắc là bị tụ máu. Nó lấy ra một lọ dầu thuốc và xoa vào vết thương giúp Nguyên.

- Tại sao lại đỡ giúp tôi? - Nó hỏi mà không ngẩng đầu lên.

- À thì tôi vốn hay giúp đỡ người khác nhất là những người đang gặp nguy hiểm.

Mồm thì nói thế nhưng trong đầu lại nghĩ khác "Chẳng qua là chân tôi không
may mắc vào nhau nếu không con nhỏ đáng ghét là cô sẽ bị dính phát gậy
đó rồi".

- Tôi băng xong rồi, coi như cảm ơn anh vì đã giúp tôi, tôi đi đây.

Vẫn là cái vẻ lạnh lùng bất cần ấy nhưng trong đôi mắt kia lại chứa đựng
một cảm xúc gì đó mà Nguyên không sao nhìn ra. Cậu lặng im ngồi nhìn vết thương trên tay đã được băng cẩn thận và cũng không còn đau như trước
nữa. Môi bất giác nở một nụ cười.

"Con nhỏ đó thật ra cũng không đáng ghét lắm".

Nó dừng xe trước cổng ngôi nhà gỗ màu trắng, mùi tử đinh hương hòa lẫn với gió dìu dịu. Nó xuống xe và ngồi dựa lưng vào chiếc cổng nhỏ, mắt nhìn
về khoảng không đen đặc phía trước. Chẳng hiểu sao nơi này luôn đem lại
cảm giác bình yên cho nó, mặc dù nơi này thuộc về hắn và người con gái
khác.

Trái tim lại khẽ nhói lên khi những hình ảnh lúc chiều ùa
về trong đầu nó, tại sao trong tim vẫn còn hình ảnh của cô gái đó mà lại nói thích nó? Tại sao hắn lại hận đại tỷ đến như vậy, đại tỷ đâu có làm gì sai. Nó ghét phải lựa chọn, một bên là người đã giúp đỡ cưu mang nó
suốt hai năm qua, coi nó như em gái ruột, một bên là người nó yêu và
giúp nó mỗi khi bị thương. Hai người đó, thật sự rất quan trọng, nếu
không có cô gái tên Tử Di đó thì quan hệ giữa hai người họ sẽ


Disneyland 1972 Love the old s