
ợi lâu để nhận lại tin nhắn của nó.
“Đang vẽ dở nên vẽ nốt thôi. Hoàn thành những việc dang dở trước khi sang năm mới. Giống khi yêu ý, đó là một điều kiện cần và đủ. Nghe lởm vãiiii.X-D ”
– Làm cái gì thế? – Anh Quân nghe thấy tiếng điện thoại thì quay lại kiểm tra. – Tôi bắt em làm bài chứ bảo em ngồi nhắn tin à?
– Thầy ơi, điều kiện cần và đủ nghĩa là sao ạ?
– Sao hỏi tôi, sao tôi biết được. Mà bắt em học lý tự nhiên em hỏi cái gì ở đâu đâu ấy là sao?
– Tại em tự nhiên thắc mắc.
Vừa nói cái mặt tôi vừa xị ra như cái bánh bao. Anh thở dài một cái rồi lắc đầu, chầm chậm nói.
– Điều kiện cần là điều kiện mà nếu nó không được thực hiện thì điều khẳng định đã cho chắc chắn là không đúng còn điều kiện đủ là điều kiện mà từ đó có thể suy ra điều khẳng định đã cho.
– Là sao ạ? – Mặt tôi có vẻ đần.
– Nôm na thế này nhé, nói”Con chó có 4 chân” là đúng, trong toán học gọi câu nói đó là Mệnh đề thuận, như vậy con chó dứt khoát phải có 4 chân, con nào có 2 chân, 3 chân, túm lại số chân không phải là 4 thì chắc chắn không phải là con chó. Phần này em hiểu không?
Tôi gật đầu cái rụp, anh cũng gật đầu rồi tiếp tục.
– Vậy thì điều kiện cần để một con vật được gọi là con chó thì phải có 4 chân.Ngược lại bây giờ có một con có 4 chân rồi thì đó có phải là con chó không? Câu trả lời là chưa chắc vì mới chỉ có 4 chân thôi thì chưa ĐỦ. Muốn là con chó phải thỏa mãn thêm điều kiện: có đuôi, biết cắn người, ăn được nữa mới là con chó được. Đó là các điều kiện đủ. Hiểu chưa?
– Chắc là rồi ạ.
– Vậy thì làm bài tiếp đi, đừng tốn thời gian vì những câu hỏi không đâu nữa.
– Nhưng mà em mệt lắm. Bài thầy cho nhiều quá em làm phát mệt.
– Tôi giao là để em làm chứ để em càu nhàu hả? – Anh Quân chống nạnh vẻ “đanh đá” lên tiếng nạt nộ.
– Tại vừa khó vừa nhiều mà cũng sát tết rồi làm gì còn ai có tâm trạng học hành gì chứ.
– Ai bảo em học tụt dốc, em mà không tụt dốc tôi cũng chẳng tốn thời gian bắt em làm cái đống này làm gì, xong đã thế còn tốn bao nhiêu thời gian vàng ngọc của tôi nữa, em nghĩ tôi rảnh chắc?
– Thời gian của thầy là vàng ngọc còn của em là sỏi đá chắc.
– A giỏi nhỉ bây giờ còn dám cãi lại tôi nữa, lâu rồi không ăn đòn nên nhờn đúng không hả?
Anh cúi xuống dùng hai nắm tay ép chặt vào hai bên thái dương khiến tôi kêu oai oái còn tôi thì ra sức dùng tay kéo hai tay anh ra khỏi cái đầu đáng thương của mình. Đúng lúc đó ở phía ngoài cánh cửa ra vào là Bảo Khánh với ánh mắt bất ngờ. Tôi bất động còn Anh Quân thì đứng thằng người, nụ cười đùa vui khi nãy cũng dần tan biến sạch. Dường như hiểu ra ẩn ý sâu xa trong ánh mắt của Anh Quân Bảo Khánh chậm rãi nói.
– Ở trường hôm nay họp bàn về chương trình chào xuân, đây là nội dung mà thầy tổng phụ trách nhờ em chuyển cho anh.
– Được nhờ hay là xung phong?
Bảo Khánh mím môi không nói lời nào nhưng cũng không có ý định rời đi. Tôi, cái đứa ít hiểu chuyện nhất căn phòng này bắt đầu cảm thấy không khí trong phòng dần trở nên gượng gạo thì không chịu được, khẽ lên tiếng.
– Em xin phép xuống kia một lát.
Nói rồi tôi chuồn ngay tức khắc. Nghĩ đến việc Bảo Khánh và Anh Quân cũng nhau bàn chuyện tôi lại có chút tự ti. Đã có đôi lúc tôi hoang tưởng rằng có lẽ anh cũng có chút gì đó gọi là thích tôi nhưng rồi khi thấy anh và Bảo Khánh ở cạnh nhau tôi lại cảm thấy muốn tự cười vào mặt mình. Tựa như tôi không nên, à không, phải là không bao giờ nên có những suy nghĩ tương tự vậy, thật là ngốc nghếch, thật hão huyền. Thật là buồn cười khi có những trường hợp ngang trái như vậy, thật khiến con người ta cảm thấy hổ thẹn. Liệu đó có phải điều kiện cần và đủ để tạo nên một cuộc sống? Con mèo béo vài phút trước còn làm bộ chảnh chọe giờ đã nhảy tót vào lòng tôi ngồi. Một cơn gió thoáng qua, tôi rùng mình, cảm giác như mùa đông chưa thực sự đến mà mùa xuân đã vội vã về.
Suốt những ngày nối theo sau đó trong lòng tôi chỉ toàn là những chán nản và thiếu tự tin về bản thân. Ở trường, mọi người đều đang chuẩn bị cho chương trình chào xuân gì gì đó sắp tới, là một cuộc thi tài năng nhỏ do cả trường bình chọn và có vả sự góp vui của các thầy cô trong trường. Có người bảo tôi tham gia nhưng nghĩ lại thì tôi cũng không hứng thú và cũng chẳng có ý định tham gia. Không phải tôi ghét bỏ piano hay chán ngán mấy cái hoạt động trường, chỉ vì tôi không đủ tự tin để đứng trên sân khấu đó và tôi biết chắc rằng đa số mọi người sẽ không để ý, không quan tâm đến một bản piano dù nó có hay như thế nào, sâu sắc như thế nào đi chăng nữa. Tôi không oán trách, đơn giản vì piano là một loại hình âm nhạc rất kén người nghe, không phải ai cũng nhận thấy cái hay, cái đẹp của một bản đàn. Tôi cũng yêu piano nhiều lắm chứ nhưng chỉ sau cái bút chì mà thôi, ngẫm lâu thêm một chút nữa thì có lẽ sau cả anh nữa.
Tôi đeo tai nghe, bật volum thật to. Trong lúc mọi người ở trường bận rộn, người thì