
>
Khắc Huy và Diệu Phương đến Royal như thường lệ, tiếp tân nói là có người
phụ nữ đứng tuổi tìm gặp hai người. Cô hơi ngạc nhiên nhưng không hỏi là ai. Khắc Huy chỉ hơi nhếch môi.
-Chào, Âu phu nhân!
Nhìn người phụ nữ đứng tuổi ngồi trên ghế sofa trong phòng Chủ tịch, anh mở
miệng chào, cố ý nhấn mạnh ba chữ “Âu phu nhân”, cô bên cạnh cũng chỉ
gật đầu xem như lời chào. Bà ta tên Diệp Vân, vợ hợp pháp hiện tại của ba Khắc Huy, Âu Khánh Duy.
-Khắc Huy, con không gọi ta là “mẹ” cũng nên gọi ta một tiếng “dì”!
-Xin Âu phu nhân thứ lỗi! Mẹ tôi chỉ có một! Còn dì là người thân của mẹ
tôi!-Giọng như bất đắc dĩ.-Tôi gọi bà là Âu phu nhân là thích hợp nhất!
-Được! Con gọi thế nào ta không quản vì muốn quản cũng không quản được!-Bà
liếc qua Diệu Phương.-Đây là sao đây? Con dâu của ta sao?
-Rất xin lỗi, đây là con dâu của mẹ tôi, không phải con dâu của bà!
Diệu Phương chưa kịp trả lời thì anh đã nói.
-Vậy cũng là con dâu của cha con! Và cha con cũng là chồng của ta!-Trên môi bà ta là nụ cười đắc ý.
-Tôi không có cha!-Giọng trầm tĩnh, lạnh lùng một cách đáng sợ.
-Không có?-Âu phu nhân hơi nhíu mày.-Vậy con tại sao con lại thừa kế toàn bộ sự nghiệp của ông ấy?
-Là sự nghiệp của Trương gia, không phải Âu gia!-Gương mặt anh lãnh đạm.-Tôi kinh tởm Âu gia nhà các người!
-Nên nhớ, con cũng mang họ Âu!-Tuy có chút tức giận, nhưng Âu phu nhân nén lại nói tiếp.
-Tôi mang họ Âu, nhưng không phải là người của Âu gia các người!-Anh nói.
-Ta biết! Do di nguyện của mẹ con để lại!-Âu phu nhân giọng có phần đoe
doạ.-Con nên chuẩn bị! Royal này sẽ trở về với chủ nhân thật sự của nó!
-Chủ nhân thật sự của Royal chắc chắn không phải là con trai bà!-Anh hơi nhếch môi.
-Cái đó còn chưa biết được!-Âu phu nhân nói.-Ta đến để chào hỏi các con, lần sau gặp sẽ khônh bỡ ngỡ!
-Nếu bà đã thăm xong! Tôi sẽ mời người tiễn bà về!-Anh nói như đuổi khéo.
-Không cần! Ta sẽ tự đi!
Sau khi Âu phu nhân rời khỏi, cô có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi anh.
-Quá khứ của anh? Có thể kể em nghe không?
Tuy nhiều thắc mắc nhưng hỏi chỉ được có vậy.
-Thật sự muốn nghe?-Anh hỏi.
Cô chỉ gật gật nhẹ đầu.
***
Năm anh 9 tuổi, gia đình anh rất hạnh phúc. Cha anh là Âu Khánh Duy, mẹ anh là Trương Hạ Lan. Gia đình ba người hạnh phúc. Chợt một ngày, lúc mẹ
anh đi công tác ở Mỹ, anh đã tận mắt chứng kiến cha anh dẫn một người
phụ nữ khác về vào phòng ba mẹ, do cánh cửa chưa kịp khoá lại nên anh
nhìn thấy toàn bộ bên trong và cả những tiếng động kia. Một đứa bé 10
tuổi, chưa trưởng thành nhưng không phải là không biết chuyện gì. Lúc
nhỏ được gia đình bao bọc nên anh rất yếu đuối. Vừa nhìn thấy anh biết
người phụ nữ đấy. Người phụ nữ này hay nói chuyện với cha và mẹ rất
nhiều lần, tên là Diệp Vân. Mẹ còn dặn anh phải gọi người này là “dì
Vân”. Anh khuỵ xuống chẳng biết làm gì khác… Năm 9 tuổi, tận mắt chứng
kiến cảnh cha và người tình ân ái trong căn phòng của ba mẹ.
Vào lần sinh nhật thứ 10, chẳng hiểu lí do gì mà anh lại phải về nhà họ
ngoại. Họ ngoại chỉ có vài người, cậu mợ Trương và Lan Nhi, lúc đấy Lan
Nhi còn rất nhỏ. Như một gia đình, mọi người tổ chức sinh nhật cho anh,
chỉ có vắng mặt cha anh.
Sau đó hai ngày, anh vẫn ở nhà ngoại, vừa mới ngủ dậy, anh nghe tiếng mắng
nhiếc của cha. Nhìn thấy cha, anh rất muốn ôm lấy, nhưng nhìn ánh mắt
của ông ấy, anh như bị khiếp sợ.
-Cô đòi lại gia sản?-Giọng đàn ông lơn tiếng.
-Đấy vốn là của Trương gia chúng tôi! Anh quyết định theo con hồ li tinh đấy thì không có tư cách nhận bất cứ cái gì từ Trương gia!-Tuy giọng nữ
nhưng không chút yếu đuối.
-Tôi muốn giành quyền nuôi con!
-Anh không có tư cách! Anh dẫn một người đàn bà khác về nhà! Ngay tại căn
phòng trước đây của tôi và anh! Nếu Khắc H