XtGem Forum catalog
Định Mệnh Trái Ngang

Định Mệnh Trái Ngang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325244

Bình chọn: 7.5.00/10/524 lượt.



“Hừ ! Dám bỏ đi biệt trong hai năm trời, dám khiến anh sống không được mà chết cũng không xong”

“Anh nhất định phải trả thù em, phải dạy bảo em thật cẩn thận”

“Nếu có phải chặt chân em, anh cũng làm.”

“Chạy đi ! Chạy thật nhanh vào !”

Mỗi một lời thốt ra trong đầu ông ta, ông ta liền cắn nhẹ khắp cơ thể Băng.

Băng xấu hổ quá, mặt Băng đã không còn chỗ nào màu trắng nữa, mà đã đỏ hồng như bị say rượu rồi.

Băng phải van xin ông ta, nếu ông ta mà còn hành hạ kiểu này nữa, Băng sợ mình sẽ chết ngất vì xấu hổ.

_Em…em mệt. Em muốn nghỉ ngơi.

Lời ngọt ngào và dịu dàng của Băng vừa mới phát ra từ đôi môi anh đào, ông ta liền chồm lên hôn Băng.

Vừa hôn Băng, ông ta vừa hung hăng nói.

_Cứ van xin đi, cứ cầu khẩn đi. Anh đã hứa lần này nếu tìm được em, anh sẽ
từ từ dạy bảo em và tận hưởng thành quả của chính mình.

Băng vội nhắm tịt mắt lại, lòng không ngừng than khổ.

Xem ra ông chồng của Băng đã tính toán rất kĩ và rất cẩn thận rồi, nên lần này Băng đừng hòng mà chạy thoát.

Biết càng van xin, càng xin tha, càng bị ông ta được nước lần tới, Băng liền chủ động ôm lấy cổ của ông ta, môi áp lên môi ông ta.

Tuy đã mệt, đã bị ông ta dày vò đến nỗi không thể bò xuống giường nhưng mà Băng không phải là một liễu yếu đào tơ.

Nở một nụ cười thật đẹp, ánh mắt Băng rực sáng, mặt e thẹn nhìn ông ta.

Ông ta ngây người ngắm Băng, trên môi nở một nụ cười quyến rũ và say đắm.

Chỉ chờ có thế, Băng liền đẩy ông ta nằm xuống giường, tay đánh liên tiếp vào ngực ông ta.

_Anh định giết chết em chứ gì ? Anh có biết là nhân viên của hai công ty đang chờ chúng ta không hả ?

_Lâm Nhã Băng !

Ông ta gầm lên.

Băng hốt hoảng không dám đánh ông ta nữa.

Túm lấy cánh tay Băng, ông ta kéo Băng nằm xuống giường, ngồi lên bụng Băng, ông ta trầm giọng hỏi.

_Nói ! Rút cuộc em là ai ?

Đôi mắt của ông ta lúc này rất lạnh, mặt ông ta bừng lên phẫn nộ và tức giận.

Chỉ cần nghĩ suốt hai năm qua, cô vợ trẻ con này không thèm quan tâm gì đến cảm giác của mình mà bỏ đi biệt, ông ta đã muốn điên lên.

Băng im lặng không đáp, mắt lo sợ nhìn ông ta.

Nhìn ông ta giống như một sát thủ đang chuẩn bị giết người.

_Sao em không chịu nói gì ? Có phải anh nên đến tận tập đoàn Đào thị để hỏi chủ tịch Đào về em đúng không ?

Ông ta đang đe dọa Băng.

_Không…không cần.

Băng hốt hoảng vội đáp lại.

_Nếu không muốn, tốt nhất em nên thành thật khai báo đi.

_Anh có thể ngồi xuống được không, em không thở được ?

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó khổ sở của Băng, ông ta vội ngồi xuống giường, siết
chặt lấy tay Băng, mắt ông ta vẫn không rời khỏi khuôn mặt Băng.

Thấy lần này mà không khai thật, thế nào ông ta cũng tìm đến nhà mình gây khó dễ nên Băng đành phải ngoan ngoãn khai hết.

_Anh cũng biết tên của em rồi, em là Lâm Nhã Băng.

Mắt ông ta lạnh lùng nhìn Băng, ông ta hừ một tiếng.

Bắt khẽ run lên một cái khi thấy ông ta đang hầm hầm chuẩn bị giáng sấm sét và thiên lôi xuống đầu mình.

Băng cười hì hì.

_Anh đừng nóng, mọi chuyện đâu còn có đó.

Ông ta im lăng không đáp, cũng không thèm nói rằng.

“Em đang nói dối”

Mà mặc kệ Băng muốn nói hươu nói vượn thế nào thì nói.

Lần này
ông ta không vội, cũng không nổi giận, ông ta biết một khi Băng đã chịu
xuất hiện, nhất định Băng đã có đáp án cho ông ta.

Người con gái này không hề đơn giản, mà quá thông minh và quá lanh lợi.

Chính vì Băng quá thông minh và quá lanh lợi nên mới hại ông ta khổ sở đi tìm suốt hai năm qua.

Băng nhìn khuôn mặt không có sức sống của ông ta, nhìn đôi mắt vô hồn lạc lối đang nhìn mình.

Tự dưng Băng không còn muốn trêu đùa ông ta nữa.

Hai năm qua, ngày nào Băng cũng đọc báo, cũng xem ti vi, ngày nào cũng thấy bản tin đăng tìm mình được loan truyền khắp nơi.

Băng tưởng chỉ cần mấy tháng mình không xuất hiện, ông ta sẽ không tiếp tục
đi tìm mình nữa, nhưng thật không ngờ đã hai năm trôi qua, ông ta vẫn
kiên trì, vẫn cố gắng đi tìm mình.

Băng không muốn chạy trốn nữa, cũng không muốn dày vò cả hai nữa.

Nếu đã có thể làm lại từ đầu, từ hôm nay Băng sẽ cho cả hai cơ hội lần thứ hai.

Băng ngồi dậy, vuốt ve gò mà hao gầy của ông ta, Băng đau xót bảo ông ta.

_Anh gầy quá !

Ông ta ôm lấy bàn tay Băng, giữ tay Băng trên má mình, mắt ông ta đỏ hoe.

_Em thật độc ác. Em không biết là anh đã đi tìm em suốt hai năm qua hay sao ?

Băng hối hận, giọng nhỏ xíu.

_Em…em xin lỗi. Em thật sự không muốn làm cho anh khổ, cũng không muốn đày đọa chính mình. Em biết em ngu, em dại khờ, nhưng em mong anh hiểu cho em.
Em không dám tin là anh có tình cảm với em. Em tưởng rằng anh cho ngư