
đâu phải đi theo ông ta về nhà, và bị ông ta bắt phải kết hôn với ông ta.
Tất cả mọi việc mà Băng đang phải chịu đựng cũng chỉ vì ông ta đang giam giữ cô bạn thân.
Băng ước giá mà Băng có phép thuật, có thể vô tình hay có thể vĩnh viễn biến mất thì hay biết mấy.
Nhưng thật đáng tiếc, Băng chỉ là người trần mắt thịt.
Băng phải vận dụng trí óc, và làm theo tiếng nói của con tim mình.
Cứu bạn !
Đây là cách duy nhất mà Băng có thể làm cho Hoa.
Ngay từ khi bước chân lên thành phố này, nếu không có Hoa và gia đình Hoa giúp đỡ, Băng đã không thể tồn tại được ở đây.
Hoa không chỉ là một người em tốt, bạn tốt, Hoa còn là ân nhân của Băng.
Bằng mọi giá Băng phải trả ơn và bảo vệ Hoa.
Khóc chán, than chán, Băng đành phải ngồi xuống ghế xô pha.
Không còn đường lui nữa rồi, Băng phải đưa ra quyết định thôi.
Trả nợ không được, bỏ trốn cũng không xong, chỉ còn lại một con đường duy nhất cho Băng đó là kết hôn.
Ông ta đã thắng, Băng không còn lựa chọn nào khác.
_Tôi đồng ý.
Băng chán nản và buồn rầu trả lời ông ta.
_Cô không vui ?
Mắt Băng đỏ hoe.
Không vui ?
Băng làm sao có thể vui, lấy người mình không yêu đã khổ, lấy người mình
không hề quen biết, lấy người mình hận làm sao Băng có thể cười, có thể
cảm thấy thanh thản.
Trước đây, dù cuộc sống có khó khăn và khổ
sở thế nào, Băng cũng chưa từng rơi lệ nhưng nay, Băng đã khóc, đã cảm
thấy thương tổn và đau lòng.
Băng thấy trước mắt mình một tương lai mù mịt và không có lối thoát đang chờ Băng.
Quan sát vẻ mặt và biểu hiện của Băng, mặc dù biết Băng không vui và đang
buồn nhưng ông ta không quan tâm, cũng không có hứng thú để ý đến tâm
trạng của Băng, ông ta chỉ cần biết Băng đã nhận lời lấy ông ta.
Đứng lên, cầm lấy tay Băng, ông ta giục.
_Đi thôi.
Băng quẹt nước mắt trên má, mắt ngơ ngác nhìn ông ta.
_Đi đâu ?
_Đi đăng ký kết hôn.
Mặt Băng tái nhợt.
_Gấp như vậy sao ?
_Cô hối hận ?
Băng im lặng không đáp.
Hối hận ?
Ngay từ lúc nhìn thấy ông ta, Băng đã có dự cảm không hay và khiếp sợ ông ra rồi.
Ông ta là người đàn ông đáng sợ nhất mà Băng từng gặp.
Có thể ví ông ta giống như một ác ma, một con quỷ dưới địa ngục.
Băng là một thiên thần băng khiết và trong sáng. Tại sao Băng phải chịu đựng một con quỷ như ông ta ?
Ông Trời đúng là rất biết cách trêu ngươi, rất biết cách đùa giỡn số phận của con người.
_Người đâu ?
Ông ta gọi.
Bà giúp việc từ trong nhà bếp vội chạy ra.
_Thưa ông !
_Gọi cậu Phúc lại đây cho tôi.
_Vâng, thưa ông.
Bà giúp quay người bỏ đi.
Chưa đầy một phút, Phúc xuất hiện trước cửa phòng khách.
_Anh có gì giáo phó ?
_Lái xe đưa tôi và cô ấy đi đăng kí kết hôn.
Phúc kinh ngạc nhìn Băng.
Cho đến lúc này, trong nhà không ai hiểu lý do vì sao ông ta đòi kết hôn với Băng bằng được.
Quan sát Băng, anh ta nhận xét.
Băng là một cô gái xinh đẹp, nếu nói là mỹ nhân thì không đúng, vẻ đẹp của Băng là một vẻ trong sáng, thuần khiết và khỏe mạnh.
Băng mang vẻ đẹp của một thiên sứ, vẻ đẹp không mê hoặc lòng ngược, mà hoàn toàn tự nhiên.
Trong số những người đàn bà vây quanh ông ta, Băng không phải là một người
phụ nữ xinh đẹp nhất, nhưng cũng không phải là xấu nhất.
Anh ta
không hiểu tại sao có những cô gái còn xinh đẹp, và gia thế hơn hẳn
Băng, tại sao ông ta không muốn kết hôn với họ, mà lại muốn lấy Băng,
chưa hết ông ta phải bắt ép và dùng thủ đoạn để ép Băng chấp nhận lấy
mình bằng được.
Mặc dù có nhiều câu hỏi và nghi vấn nhưng thân là nhân viên dưới quyền, anh ta không tiện xen vào đời tư của sếp.
Anh ta hiểu xen vào chỉ mang thêm họa và rước thêm phiền phức vào thân.
Thấy Phúc cứ nhìn Băng không chớp mắt, dáng điệu ngẩn ngơ và suy tư, ông ta nhếch mép, mặt lạnh lùng hỏi.
_Cậu không nghe rõ tôi nói gì sao ?
Giọng ông ta không nặng không nhẹ, không trách cứ nhưng người nghe lại sợ hết hồn.
_Xin…xin lỗi. Em đi làm ngay.
Phúc đi nhanh ra khỏi phòng khách, ông ta nối tiếp đi theo sau, Băng vẫn còn đứng chôn chân một chỗ.
Đi được hai bước, ông ta quay lại nhìn Băng.
_Cô còn đứng ở đó làm gì ?
Băng thất thần nhìn ông ta.
Cho đến lúc này, Băng vẫn còn nghĩ mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, tất cả đều không phải là thật.
Nhìn đôi mắt tròn xoe to tròn long lanh nước của Băng, ông ta bất nhẫn bước
lại gần, nắm lấy tay Băng, ông ta kéo Băng đi theo mình.
Băng lững thững bước theo ông ta, dáng điệu hoàn toàn vô lực, trông băng lúc này giống như một người mất trí.
Phúc mở cửa xe cho Băng và cho ông ta.