
ng ta lạnh lùng không một chút biểu cảm, ngay cả lời nói của ông ta cũng giống như một người bề trên ban cho người bề dưới.
Băng kinh ghét nhất là kiểu người giống như ông ta.
Băng nhìn thẳng vào mặt ông ta, những ngôn từ tốt đẹp và ý nghĩ lúc này dành cho ông ta đều tan biến sạch khi nghe ông ta nói và khi nhìn thấy cử
chi khinh người của ông ta.
_Tại sao tôi phải nói cho ông biết ?
Mặt ông ta càng ngày càng lạnh, trông ông ta âm u như một con quỷ vừa mới từ dưới địa ngục lên.
Hoa hãi quá đến nỗi thân hình nhỏ bé không ngừng run rẩy, mười đầu ngón tay đang bấu chặt lấy chiếc áo phông màu trắng của Băng.
Vốn là một con người âm trầm, lại biết lợi dụng điểm yếu của người khác để dành
chiến thắng nên chỉ bằng một ánh mắt, ông ta đã biết nên làm thế nào.
Có thể Băng là một cô gái không ngán sợ bất cứ điều gì, cũng không sợ ông
ta nhưng còn cô bạn thân, liệu Băng có dám bỏ lại cô bạn của mình không
lo không ? Hay là vì Hoa, Băng phải nghe lời của ông ta.
_Lên xe ! Tôi có chuyện muốn nhờ cô !
Băng cương quyết nói không.
_Xin lỗi nhưng tôi và ông không quen biết nhau, tôi không có thói quen lên xe của một người lạ.
_Cô chắc chứ ?
Ông ta không tỏ ra tức giận, hay bực mình vì bị Băng từ chối mà ngược lại ông ta từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên như không.
_Chắc.
Băng gật đầu khẳng định lại lời nói của mình.
_Cô bạn thân của cô..
Ông ta bỏ lửng câu nói.
Băng chột dạ nhìn ông ta bằng ánh mắt đề phòng.
_Ông muốn gì ?
Giọng nói của Băng đã có phần hơi sợ sệt và nhún nhường.
Ông ta nhếch mép.
_Cô không đi cũng không sao nhưng cô bạn thân của cô phải đi theo tôi.
Hoa lảo đảo suýt ngã, chỉ cần nhìn ông ta thôi cũng đủ cho Hoa sợ chết
khiếp, nếu còn bị ông ta bắt đi, Hoa sẽ ngất ngay tại chỗ.
Băng
quan sát hai người đàn ông lạnh lùng và vô cảm trước mặt, nhìn họ giống
như hai lãnh nhân, giống như một cỗ máy giết người không có trái tim.
Vì sao Băng lại đắc tội với loại người đáng sợ như thế này ?
Băng thấy cô bạn thân đã sợ quá độ rồi, thậm chí Băng còn nghe được tiếng khóc thút thít ở sau lưng.
Vừa bực mình, vừa tức giận vì vừa phải lo đối phó với hai người đàn ông lạ
mặt, lại phải lo bảo vệ và dỗ dành cô bạn thân, Băng muốn điên lên vì
tức.
_Thế nào cô đi chứ ?
Băng vẫn cứng đầu nói không.
_Không, cảm ơn.
Ông ta không nói gì.
Một bước, hai bước, ông ta đi về phía xe ô tô.
Trước khi tài xế đóng cửa xe, ông ta ra lệnh.
_Mang cô bạn thân của cô gái kia lên xe.
_Vâng.
Anh ta đáp lại như một cái máy.
Nghe được mấy lời mà ông ta nói, Băng thất kinh, vội vàng kéo cô bạn thân
lên xe, Băng chưa kịp nổ máy chạy đi, Hoa đã bị anh ta tóm gọn trong
lòng bàn tay.
Hoa kêu thét lên một tiếng.
Chỉ bằng hai động tác, thân hình nhỏ bé, cùng chiếc miệng đáng yêu của Hoa đã bị khống chế.
Băng nhìn cô bạn xụi lơ trong lòng anh ta mà muốn phát hỏa.
Không hiểu hai người đàn ông này có coi vương pháp là gì không mà dám giữa ban ngày ban mặt bắt cóc người khác như thế ?
Băng quát thật to.
_Thả bạn của tôi ra !
Lời nói của Băng vừa phát ra khỏi miệng, hai người đàn ông trong trang phục màu đen và đeo kính mát cũng màu đen bao vây lấy Băng vào giữa.
Bây giờ Băng mới biết ngoài chiếc xe mà Băng vừa mới va quẹt vào còn có một chiếc xe ở đằng sau nữa.
Lần đầu tiên trong đời Băng mới biết sợ là gì, Băng không lo cho mình mà lo cho cô bạn thân.
Trong khi Băng còn giằng co với hai vệ sĩ của ông ta, Hoa đã bị tống vào xe sau, Hoa thực sự đã bị ngất.
Băng kêu khổ, bây giờ Băng có chạy thoát cũng vô ích, cô bạn thân bị bắt
rồi, làm sao Băng có thể bỏ mặc sự sống chết của bạn không lo.
Bực mình, tức giận, phẫn nộ, Băng thở hắt ra một hơi.
Không cần họ phải bắt, Băng hầm hầm tiến về chiếc xe ô tô đầu tiên.
Mở mạnh cửa xe, Băng tự trèo trong.
_Rầm !
Băng trút phẫn nộ lên cánh cửa xe.
Người đàn ông bí mật vẫn không có phản ứng gì, ông ta không thèm nhìn Băng
đến lấy một cái nhưng từng cử và hành động của Băng đều không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của ông ta.
Xe từ từ chuyển bánh.
Băng hét lên.
_Còn chiếc xe máy của tôi !
_Không phải lo, xe của cô sẽ có người mang về cho cô.
Băng nghiến chặt răng.
_Anh ta không biết nhà tôi ở đâu làm sao mà trả.
_Chỉ cần cô nói địa chỉ là được chứ gì ?
Càng nói chuyện với ông ta, Băng càng tức, càng muốn bùng nổ.
Cuối cùng Băng nhắm mắt lại, cố hít thở thật sâu, Băng cố điều chỉnh hơi thở và phẫn nộ của mình.
Băng sợ nếu phải chịu thêm bất cứ tức giận nào nữa, chiếc xe ô tô của ông ta sẽ biến thành sắt vụn.
Ôn