Snack's 1967
Đồ Điên

Đồ Điên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324652

Bình chọn: 7.00/10/465 lượt.

.

- Cháu còn nhớ ngày cháu lên thành phố tìm Dian chứ. Vào đêm hôm đó, bà cháu bỗng trở bệnh...bà không thể gọi ai được. May là đêm hôm đó cô đi ngang qua thấy đã khuya rồi mà vẫn còn bật đèn, tưởng bà còn ngủ cô định vào nhắc bà đi ngủ thì phát hiện bà trở bệnh nằm ngất trên sàn nhà..Cô đã nhanh chóng đưa bà tới bệnh viện..bác sĩ nói rằng chỉ cần trễ chút nữa là bà xảy ra chuyện. Bà đã già và không còn khỏe nữa nên bà hay trở bệnh.....Mặc dù đã dùng đủ thuốc nhưng bệnh tình của bà vẫn không thuyên giảm...Bà đã qua đời...trong cơn đau của căn bệnh...Lúc bà đi bà rất mãn nguyện không có gì là tỏ ra đau đớn cả. Cháu biết không, trong thời gian cháu không có nhà bà suốt ngày nhắc cháu ngay cả đến lúc sắp mất, bà cũng nhắc tên cháu....có lẽ bà đã mong gặp cháu đến nhường nào...

- Cô Mild...- giọng nó run run

- ......

- Cô để cháu một mình được không?

- Zen à!

- Cháu xin cô hãy để cháu một mình, một lúc thôi..

Nó suy nghĩ nhiều lắm....

Có lẽ nó vẫn tự giận bản thân, tại sao nó không ở đó, tại sao nó chỉ biết ích kỷ...với hạnh phúc của mình....

- Zen à, ra ăn cơm đi cháu.

- ..........

Nó lau nước mắt, đứng dậy, bước ra ngòai.

- Cô Mild, bây giờ cháu không muốn ăn. Cô giúp cháu thu dọn hành lí nhé,

- Cháu định đi đâu?

- Cháu sẽ lên chỗ bà ta.

- Zen...

- Cô yên tâm đi,cháu sẽ không làm gì bậy bạ đâu. Chỉ là cháu...

- Zen à..

- Cháu sẽ không làm gì họ cả. Cô yên tâm đi.

- ......

Nó vội vàng lôi vali, nhét vội quần áo.

Cùng lúc đó, Kai từ ngòai bước vào....

- Zen, em định đi đâu ?

- Em đến chỗ bà ta

- Đến đấy làm gì?

- Em cần xác minh một số chuyện....

- Anh sẽ đi cùng em.

- Không cần đâu.

- Sao vậy?

- Đây là chuyện riêng của em.

- Nhưng....

Nó xách vội hành lí chạy ra ngòai..

~ Một lúc sau ~

Ngồi trên xe, đầu nó không ngừng suy nghĩ, nó nhớ bà lắm.....nó muốn ôm lấy bà...

Gía như cuộc đời nó chỉ như một bộ phim, nó sẽ chọn là người xấu....nó chán ghét cái cảnh nhân vật chính bị áp bức.....để rồi bộc phát biến thành một lòai thú hung dữ....

Đứng trước cửa nhà bà ta nó ấn chuông.

Người giúp việc nhanh chóng chạy ra ngòai đón nó...

- Tiểu thư.

- Bà chủ có nhà không?

- Dạ có.

Nó lạnh lùng bước vào nhà.

Người phụ nữ đó hình như đang nấu ăn.

- Ồ Phong Phong con mới về sao?

- Tôi có chuyện muốn hỏi bà.

- Chuyện gì?

- Bà con nhớ ngày 22 / 6 chứ. Cái ngày mà bà bắt tôi lên đây.....

- ......... - Mặt người phụ nữ bỗng nhiên biến sắc, trở nên lạnh lùng khó hiểu....

- Bà tôi...đã mất sau đó 3 ngày... Tại sao bà lại không nói cho tôi biết là bà tôi đa qua đời...

- Ta chỉ muốn tốt cho con thôi, bà ta không là gì của con cả, tại sao con lại quan tâm tới bà ta làm gì.?

- Vậy là, bà đã để mặc bà ấy chết mà không có tôi sao?

- Thì sao?

Nó im lặng một lúc rồi nhếch miệng cười.

- Rồi bà sẽ phải hối hận....

Nó nhếch mép cười...

- Mẹ! Con xin lỗi về nhưng việc đã xảy ra. Từ nay con sẽ tuyệt đối nghe lời mẹ.

Người phụ nữ nhìn nó khó hiểu.

- Con biết thế là tốt. Lên phòng và tắm rửa đi,

- Dạ!

Nó xách theo hành lí bước nhanh lên phòng.

Cầm lấy điện thoại nó bấm số....

- Cô Mild..cháu Zen đây.

- Zen.....cháu tới nơi chưa? Bây giờ đang ở đâu?

- Cháu đang ở nhà bà ta.

- Sao cháu lại ở đó? Chẳng lẽ....

- Cô Mild....cháu không thể tha thứ cho bà ta được..Cô biết mà bà cháu đã chết một cách cô độc hay sao?

- Nhưng Zen à....đó cũng là một phần lỗi của chúng ta...

- Cháu biết, chừng nào cháu bắt mụ ta trả đủ món nợ...cháu.....- nó ngập ngừng

- .......

- Cháu sẽ....về bên bà cháu..

- Zen..

Nó lau hàng nước mắt rồi nhanh chóng cúp điện thoại vào thay đồ

~ Một lát sau ~

Hắn chạy vội vào nhà người phụ nữ đó gọi to..

- Zen...Zen...cô ở đây đúng không?

Người phụ nữ từ trong bếp bước ra.

- Con đang tìm ai thế?

- Zen ở đâu?

- Con nên thôi gọi Zen đi, ở đây không có ai tên Zen cả.

Mặc kệ lời bà ta cằn nhằn hắn chạy lên phòng tìm nó.

Rất nhanh, hắn mở cửa phòng...

Đúng lúc đó, nó vừa mới bước ra khỏi nhà tắm.....trên người chỉ có tấm khăn.

- Anh....AAAAAAAAAAAA

Lấy tấm chăn trên giường hắn chùm vào người nó.

- Đi thôi.

- Anh....Anh đang làm cái gì thế hả?

- Đi theo tôi.

Hắn lôi nó ra ngòai.

- Bỏ ra - nó nói

- .......

- Tôi nói anh bỏ ra anh nghe thấy không?

- Cô....

Nó gạt tay hắn ra...

- Tôi sẽ ở lại đây.

-