Pair of Vintage Old School Fru
Đồ Heo... Thích Cãi Anh Lắm Hả?

Đồ Heo... Thích Cãi Anh Lắm Hả?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322721

Bình chọn: 7.00/10/272 lượt.

ch....tách...vang lên. Đám nhà báo chạy xung quanh liên tục chụp ảnh, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này chứ.

-Tôi rất vui vì hôm nay mọi người đã dành thời gian quý báu của mình để đến đây dự buổi tiệc này. Tôi là Hàn Mạnh Vũ (mọi ánh mắt bỗng chốc đổ dồn vào phía ông Hàn đang ngồi ở dãy ghế bên dưới khiến ông ta đờ người) chủ tịch V&V kiêm bang chủ CUPBACK. Công ty cũng như bang hội đi lên được tới ngày hôm nay cũng là nhờ sự giúp đỡ của rất nhiều người vì vậy nhân đây tôi cũng xin giới thiệu...-Bỗng hắn dừng lại rồi quét ánh mắt về phía người cha của mình đang ngồi bên dưới. Xem ông ta kìa! Vui sướng biết bao, hình như ông ta đang chuẩn bị đứng dậy...lên đây ư? Nực cười! Ông ta nghĩ ông ta đã giúp gì cho hắn mà đòi lên đây chứ? Nghĩ thế rồi hắn tiếp

-Bạch bang chủ-hắn đưa tay về phía Bạch Thiệu Cường khẽ khom người ra dáng mời. Trong khi đó, ông Hàn quê độ đến nỗi muốn độn thổ và ông cũng còn đủ bình tĩnh để nhìn thấy những ánh mắt ái ngại cũng như châm chọc mỉa mai đang nhìn mình. Còn ông Bạch cũng hơi ngạc nhiên rồi vui vẻ đứng dậy bước lên lễ đài. Hắn tranh thủ tiếp lời

-Cùng với chủ tịch Lâm, chủ tịch Trần và Hoàng bang chủ-ba người họ cũng lần lượt bước lên.

Hắn bắt tay với ông Bạch rồi ôm lấy ông :"Cảm ơn cha đã đến"-hắn khẽ thì thầm vào tai ông. Từ khi nhận ông làm sư phụ thì hắn đã coi ông như cha ruột của mình và ông cũng xem hắn như đứa con ruột rất mực thương yêu."Con làm tốt lắm"-Ông Bạch cũng cười rồi vỗ vai hắn. Hắn lại tiếp tục bắt tay với ba người kia.

-Ba người tham dự khiến tôi rất vui-hắn mỉm cười nhìn họ.

-Chúng tôi thật là vinh dự khi được góp sức cùng bang chủ-Luân cười vẻ châm chọc

-Cậu khiến tôi rất tự hào-Toàn cũng cười

-Lo mà làm cho tốt vào, cậu là đang kiếm tiền cho tôi đấy-Nghi có vẻ nghiêm nghị đối với anh chàng này

Hắn nhìn bạn bè của mình thì cảm thấy vui và nhớ đến nó "Phải chi cô ấy cũng có ở đây lúc này thì niềm vui của mình sẽ được trọn vẹn"



Bỗng một chiếc Lamborghini khác dừng trước cổng công ty khiến ánh mắt của mọi người một lần nữa lại đổ dồn về một phía. Lần này cũng là một chàng thanh niên bước xuống, cậu ta cao khoảng 1m7, hàng mi cong, sống mũi dọc dừa, đặc biệt là làn môi quyến rũ nhếch lên khiến những cô gái điêu đứng ngất ngây.

Chàng ta cũng hiên ngang bước tới trung tâm đại sảnh nơi hắn đang đứng rồi chia tay ra kiểu chào hỏi. Hắn cũng khẽ nở nụ cười nhạt và bắt tay lại.

-Vị bang chủ lừng danh đây sao? Thật vinh hạnh khi được tận mắt chứng kiến gương mặt của ngài.-Khanh nở nụ cười khinh bỉ

-Ồ không! Tôi mới đúng là vinh dự khi cậu đã dành thời gian đến đây-hắn ban cho Khanh một nụ cười lạnh tựa băng ngàn năm.

Mọi người ở dưới khẽ nhìn vào ánh mắt của hai vị bang chủ đứng đầu Mafia thì rùng mình, vừa lạnh lùng vừa nham hiểm lại mang đầy sát khí.

Han buông tay Khanh ra rồi tuyên bố bữa tiệc bắt đầu. Mọi người tản ra và đi làm việc của mình, theo họ đó là đi mở rộng các mối quan hệ. Hắn thì bỏ ngay cái lớp mặt nạ vừa nãy, thay vào đó là gương mặt lo lắng bắt tay vào việc tìm kiếm nó. Khanh thấy hắn biết mất thì cũng rời đi.

Sau đại sảnh:

-Cậu nói sao?-khuôn mặt hắn bớt lo lắng hơn khi nãy một tí.

-...............-Lâm(tên đàn em của hắn)

-Hãy hỏi rõ người đó, tôi sẽ về nhanh nhất có thể-hắn nói rồi cúp máy

-Có chuyện gì?-Toàn nhìn vẻ lo lắng của hắn thì không khỏi ngạc nhiên, chưa có điều gì khiến cậu ta lo lắng như vậy.

-Cậu không biết đâu-hắn nghĩ không nói với Toàn thì hơn, dù gì chuyện của Vy cũng là cũng là chuyện của hắn không liên quan đến Toàn.

-Cậu có xem tôi là bạn?-Toàn khó chịu nhìn hắn, chẳng lẽ lại không tin tưởng anh sao?

-Tất nhiên! Được rồi, Vy mất tích-hắn thỉu não trả lời, chỉ có Toàn mới biết chuyện của hắn và Vy vì Toàn ở Việt Nam mà.

-Tôi có thể giúp gì?-Toàn nhìn vẻ mặt xem hắn có vẻ bất lực.



-Hãy cùng tôi về Việt Nam-hắn

-Tất nhiên là phải về rồi-Toàn nhún vai

-Ngay bây giờ-hắn

-Được thôi! Nói với cha một tiếng-Hắn, Toàn, Luân đều là học trò của ông Bạch. Còn Nghi chính là con gái của một người bạn ông nhưng ngày xưa cùng ông sát cánh và cứu ông một mạng nên đã chết. Vì vậy, ông nhận Nghi làm con gái và nuôi lớn cô.

-Các con đi đâu?-Ông Bạch xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào (linh quá!)

-Tụi con muốn về Việt Nam-Toàn lên tiếng.

-Vâng! Con có một chuyện quan trọng cần làm ba à-hắn

-Ta biết rồi, có phải là cô bé ấy?-Ông Bạch

-Sao ba biết...-Hắn lấp lửng

-Ta là ai chứ? Có cần ta giúp gì không?-Ông Bạch cười hiểu ý con nuôi.

-Không cần đâu ba, thôi tụi con đi đây-Hắn nói rồi cùng Toàn rời đi bỏ lại ông Bạch với nụ cười buồn

Thật ra nãy giờ có một người đã núp sau cánh cửa và nghe thấy tất cả. Ánh mắt nhìn hắn tha thiết và mang cả một nỗi buồn vô thẳm. Một giọt nước mặn chát khẽ rơi trên bờ môi nhỏ