
?-nó
-Em chắc chắn mình bị mất trí nhớ sao?-Hắn đoán không sai. Rớt xuống vực thác đó không chết cũng là chấn thương nặng. Vừa nãy hắn đã nhờ Khôi đi xác nhận thông tin về cô gái này rồi. Nơi cô ấy đang sống là một vùng biển theo dòng xuôi của con thác đó nhưng lại ở rất xa nên trước đây không tìm đến. Vậy có thể chắc chắn rằng không phải là một sự trùng hợp nào đó như cô ấy nói.
-Có lẽ vậy-nó
-Anh sẽ cho em biết mình là ai và anh là ai-hắn muốn nhắc lại với hy vọng nó vẫn còn nhớ
-Anh nói đi, tôi nghe-nó
-Em chính là Nguyễn Hoàng Nguyên Vy, con gái của một ông chủ lớn và cũng là chủ tịch của tập đoàn Nguyễn Hoàng-Hắn bắt đầu kể
-Nguyên Vy ư? Nguyên...Nhi....- nó cố lục lọi trí óc, cái tên này nghe rất quen lại còn thêm cái tên Nguyên Nhi nữa
-Phải! Nguyên Nhi chính là em gái của em- hắn quá đỗi vui mừng vì xem ra nó vẫn còn nhớ
-Em gái tôi sao?-nó ngạc nhiên. Vậy không lẽ nó thực sự là con gái của một gia đình giàu có như lời hắn nói sao?
-Đúng vậy! Còn anh là Hàn Mạnh Vũ là bạn trai của em, em còn nhớ phải không?-hắn nhìn nó và rất trông chờ cái gật đầu của nó. Nhưng..........
-Hàn...Mạnh...Vũ...-cái tên rất quen nhưng nó thực sự không thể nhớ ra. Là bạn trai sao? Nó không biết có phải như vậy không nhưng khi ngồi đối diện với hắn thế này nó có cảm giác rất gần gũi. Đặc biệt là đôi mắt sao lại giống mẹ nuôi đến như vậy?
-Phải là Hàn Mạnh Vũ-hắn vẫn nhìn nó
-Tôi...thật sự không nhớ nổi, xin lỗi...-nó cuối đầu vẻ có tội
-Không sao! Có thể khẳng định em là Vy là được rồi-Tuy nói vậy nhưng trong lòng hắn rất buồn, tại sao lại không nhớ anh chứ? Anh đáng ghét vậy sao? (Anh ấy cứ hay suy diễn vậy đó *_*)
-Ờ
-Anh sẽ đưa em về gặp bố mẹ mình-hắn tươi tỉnh trở lại
-Vậy chúng ta đi thôi-nó háo hức muốn gặp lại bố mẹ
Hai người ra xe và nhanh chóng đến biệt thự Nguyễn Hoàng
BÍNH...BOONG...nó đứng trước cổng bấm chuông
Một người giúp việc trong nhà chạy ra mở cửa
-A! Cô chủ đã về! Ông bà ơi, xem cô chủ về rồi này-bà ấy reo lên khi nhìn thấy nó
Sau đó là bóng dáng của ba người từ trong nhà đi ra một cách vội vã.
-Vy...là con phải không?-Một người phụ nữ quý phái, đứng tuổi nhưng xem nét mặt có phần xanh xao ôm chầm lấy nó khóc nức nở.
-Vâng...-nó bối rối không biết nên gọi như thế nào
-Bà ấy chính là mẹ em-hắn lên tiếng
Mẹ hắn sững sờ buông nó ra rồi nhìn hắn vẻ mặt khó hiểu không kém phần lo lắng
-CHuyện này là sao?-bố nó lên tiếng
-Cô ấy bị mất trí nhớ ạ-hắn tiếp lời
-Chị! Em là Nguyên Nhi đây, chị không nhớ em sao?-một cô bé nhỏ nhắn và vô cùng xinh xắn với nét mặt hệt như nó nắm lấy vai nó hỏi tới tấp
-Xin lỗi...mọi người, con thực sự không còn nhớ...-nó cúi gằm mặt xuống đất và thấy bản thân thật là bất hiếu khi lại quên đi bố mẹ ruột của mình và còn cả đứa em gái đáng yêu này nữa.
-Không sao đâu! Từ từ sẽ nhớ thôi mà-mẹ nó nhìn nó bằng ánh mắt ấm áp và tràn ngập yêu thương. Nói tới ánh mắt mới nhớ, nó quay sang nhìn hắn và đặt câu hỏi rằng tại sao hắn và mẹ nuôi là có cùng một cặp mắt?
-Vào nhà thôi! Đứng đây nói chuyện coi sao được-bố nó lên tiếng kéo nó ra khỏi những dòng suy nghĩ
Mọi người vào nhà và có lẽ đây là ngày khởi đầu hạnh phúc của nó, niềm hạnh phúc được ở bên gia đình
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chưa kết thúc đâu nhé!
-Con bé đi rồi sao?
-Vâng! Cô ấy đã đi từ lúc sáng- A Nhân thều thào trả lời mẹ
-Con buồn?
-Không ạ! Mà...cũng có một chút- A Nhân ngập ngừng
-Con đã thích con bé rồi sao?-mẹ nhìn anh âu yếm. Tội nghiệp! Anh chỉ là mới biết yêu
-Con...con không biết-Anh đưa mắt nhìn ra biển
-Ta hiểu con mà, ta tin con bé sẽ quay lại thôi-mẹ anh
-Tại sao mẹ lại nghĩ như vậy?
-Là trực giác mách bảo-Mẹ nhân tự tin nói. Nhân chỉ mỉm cười nhẹ rồi im lặng
-Thưa ngài! Cô ấy đã về-một tên đàn em
-Cậu nói sao? Vy đã về ư?-Khanh vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng rất vui mừng
-Vâng ạ! Tôi nghe nói cô ấy đã tìm đến Hàn Mạnh Vũ...
-Tôi biết rồi cậu ra ngoài đi-Khanh cắt lời
Lại là Hàn Mạnh Vũ, tại sao không phải là anh chứ?
-Vâng!-Tên đàn em đi ra
-Tôi đã điều tra rồi, cô ấy bị mất trí nhớ thôi mà-Danh đứng bên cạnh thấy vẻ mặt khó chịu của Khanh thì mỉm cười lên tiếng
-Mất trí nhớ sao?-Khanh ngạc nhiên
-Dĩ nhiên! Cậu biết đấy, rớt xuống cái vực đó mà còn sống thì âu cũng là phước lớn lắm rồi-Danh thở dài
-Ừ-Khanh gật đầu. Mất trí nhớ thì từ từ nhớ, giữ được cái mạng là tốt rồi
Và có một điều nữa là giờ đây anh đã nhận ra bản thân chỉ là vì sự ghen ghét đố kị chứ không phải là yêu nó thực sự. Trong thời gian gần đay, anh luôn giành