The Soda Pop
Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211855

Bình chọn: 7.5.00/10/1185 lượt.

còn chiếc mũ bảo hiểm thì lăn lóc xuống đường thật thảm.

- Tao đã nói mày biến rồi mà. _ Quốc gằn lên.

- Tôi cũng đã nói cậu đừng can thiệp vào rồi mà.

Cô tròn mắt nhìn Quốc và hắn nói mà không hiểu gì, còn cú đấm ấy… tại sao Quốc lại đánh hắn?

- Có chuyện gì… giữa hai người sao? _ cô hỏi.

Hai người không trả lời, quắc mắt nhìn nhau.

- …

- Có lẽ anh phải về rồi, mình còn gặp nhau lâu dài mà. Chào em!

Bỏ lại chiếc mũ kia hắn rồ ga phóng xe khỏi chỗ đó.

- Em có sao không? Hắn có làm gì em không? Hắn…

- Em không sao, hắn không làm gì em hết.

- Vậy… tại sao em đi với hắn?

- … Em… em cũng không nhớ nữa. Chỉ nhớ… xung quanh mình có gì đó đặc quánh làm em không thở được rồi sáng nay…

- Sáng nay thế nào? _ anh bóp chặt vai cô.

- Sáng nay… mở mắt đã ở nhà anh ta.

- Nhà hắn?

- Nhưng không có chuyện gì hết, anh yên tâm.

- Thật không?

Gật gật

- Ờ… _ Quốc nhận ra mình đang làm cô đau. – Anh xin lỗi!

- Em không sao.

- Nội rất lo cho em đó.

- Em xin lỗi!

- Em không sao là được rồi, chuyện đó để sau hãy nói bây giờ vào nhà cho nội yên tâm đi!

- Vâng!



Quốc nhìn về hướng hắn vừa đi nhíu mày nghĩ gì đó.

- Anh không vào ạ?

- Ờ anh vào đây.



- Ơ… chị _ vừa vào nhà đã thấy Trâm Anh tựa vào ghế sôfa ngủ, có lẽ là ngủ quên.

- Trâm anh. _ Quốc.

Nghe có tiếng người ro nhỏ Trâm Anh liền thức giấc.

- Anh Quốc! Bé Na, em đi đâu mà giờ này mới về?

- Dạ em…

- Sao em lại ngủ ở ghế mà không vào phòng ngủ? Mà đêm qua sao không về nhà?_ Quốc ngồi đối diện với Trâm Anh, đặt chùm chìa khóa xuống bàn
rồi hỏi chị.

- Em ngủ quên thôi, tối qua nội gọi điện hỏi em có biết bé Na ở
đâu. Ngồi nhà không yên tâm nên em đến coi nội có cần gì không. Cũng may em đến kịp lúc, nội bị tụt huyết áp nặng….

- Vậy giờ nội đâu chị? _ cô quýnh lên.

- Bây giờ thì ổn hết rồi, nội đang nghỉ trên phòng đó em để nội nghỉ chút đi lát hayz lên.

- …Vâng ạ.

- Vậy ổn rồi anh về nhé! Anh có chút việc, có gì nhớ nói anh đó.

- Vâng! Anh có việc cứ đi trước đi. _ Trâm Anh đáp.



- Bé Na! _ Trâm Anh gọi.

- Dạ?

- Em ngồi xuống đây chị có chuyện muốn hỏi em.

- Vâng! _ cô vòng qua ngồi xuống cạnh Trâm Anh. – Có chuyện gì vậy chị?

- Em đang giấu chị chuyện gì phải không?

- Dạ? Em đâu có.

- Vậy chuyện giữa em và Gia Bảo thì sao? Chị đã nghe Gia Huy nói nhưng chị cần một lời giải thích từ em.

- … Em…

- … _ Trâm Anh chờ câu trả lời của cô.

- Chấm hết rồi chị ạ.

- Cái gì? _ Quốc đứng ở cửa nghe hai người nói từ lúc nào. – Tại sao? Có phải thằng nhóc đó làm điều gì quá đáng không?

- Anh Quốc, anh về rồi mà.

- Em nói đi.

- Không phải cậu ấy mà là em.

- Thảo nào mấy ngày nay không thấy cậu ta đến trường còn em thì suốt ngày cứ hồn phách thất lạc nơi đâu.

- …

- Anh sẽ không tha cho tên nhóc đó. _ Quốc nói rồi chạy vào bàn lấy chùm chìa khóa mình để quên và bỏ đi.

- Anh đi đâu vậy? Anh Quốc! _ cô vội đuổi theo.



Quốc ngồi vào xe thắt đai an toàn xong cũng là lúc cô kịp ngồi lên xe Quốc.

- Xuống xe. _ Quốc ra lệnh.

- Anh định đi gặp Gia Bảo đúng không?

- …

- Anh à, kết thúc là do em muốn không phải cậu ấy, anh làm ơn đừng đào xới chuyện này lên nữa được không?

- Do em? Là do em sao? Trước khi đến với cậu ta em đã như thế nào
em còn nhớ không? Vậy mà giờ em nói rằng tại em muốn kết thúc sao?

- Anh đừng hỏi được không? Hãy để yên mọi chuyện thế này là được rồi.

- Vậy em nói đi.

- Nói? Em biết nói gì mà nói chứ?

- Tại sao em muốn thế?

- …

- Sao không trả lời?

- Em…

- Em không nói thì để nhóc kia nói vậy, em xuống xe đi.

- Thôi được rồi, em nói là được chứ gì?

Quốc tháo đai an toàn ra chờ cô nói…

- @##$%^%$#@#… _ cô đành kể lại toàn bộ câu chuyện của ngày mưa đó cho Quốc nghe.

- Na à, em có phải Trần Na Na mà anh biết không? Một Trần Na Na
sống bằng cách dẫm đạp lên những lời nói vô nghĩa của người khác mà sống đâu rồi? Chả lẽ chỉ vì vài câu nói của một người dưng khiến em dễ dàng
từ bỏ thế sao?

- …

- Em đừng có im lặng thế.

- Không phải vì câu nói của cô gái đó, cô ta nói vậy cũng có cái lí của cô ta thôi. Em không hơi đâu mà để bụng mấy câu nói đó.

- Vậy tại sao? Em làm anh điên lên rồi đó Na Na.

- Vì em.

- Vì em?

- Uhm! Vì em.

- …

- Em và Gia Bảo không cùng một thế giới.

- Em đã nói không để ý mấy câu nói đó mà.

- Em sợ, em sợ một ngày sẽ lại đi lên vết chân lạc lối của anh em.

- Có liên