
âu!
- Em muốn gì!
- Em muốn giúp anh, không phải anh yêu con đó sao, vậy mà nó dám bỏ anh, đúng là không biết thân biết phận. Vậy thì sao anh phải buồn, phải đau khổ như vậy, người đáng và phải chịu đau khổ là nó chứ không phải anh.
- Nhưng không sao, còn có em mà, em yêu anh nhiều lắm, nên em sẽ giúp anh trả thù, đừng buồn nữa Hạo Kì của em.- Thúy Vân ôm lấy Hạo Kì, cảm nhận được đôi vai anh đang run rẩy, anh đứng không còn vững nữa.
- Anh xin lỗi, anh sai rồi, hãy tha thứ cho anh.- Anh run rẩy tựa vào vai Vân
- Anh không cần xin lỗi đâu, cưới người mình yêu thì có gì là sai chứ, nói thế không sợ “ cô ấy” buồn sao?
-Cô ta …………từ bây giờ cô ta chẳng là gì của anh cả, anh chẳng còn yêu thương gì cô ta nữa, Vân à, hãy tin anh, anh sẽ cắt đứt hết quan hệ với cô ta. Bây giờ anh chỉ còn em thôi, xin em, tha thứ cho anh. Anh là thằng ngu, thằng tồi, anh đã phản bội em, xin em, cho anh một cơ hội.
-Không thể như vậy được, cô ta làm anh đau như vậy, thì làm sao anh có thể tha thứ cho cô ta được. Anh phải khiến cô ta đau khổ, đau khổ hơn anh gấp vạn lần, phải để cô ta sống không bằng chết.
-Ý em là………………..
Ả nhìn anh cười thâm hiểm.
-Vương Hạo Kì, anh và nó đã làm đám cưới rồi phải không, thế thì từ bây giờ nó thành “ con rối” của anh rồi……. anh muốn trả thù lắm phải không, vậy thì em sẽ giúp anh trả thù.
Hạo Kì mỉm cười chua chát, tâm trạng của anh lúc này thật tồi tệ, lòng tự trọng bị tổn thương ghê gớm. Từ trước đến giờ chưa ai dám đối xử với anh như vậy, kẻ đó là ai, cũng phải chết, cho dù đó là Tiểu Mi.
Chiếc audi bạc lao thật nhanh trên giao lộ vắng người,, Tiểu Mi cảmthấy không khí thật ngột ngạt và bắt đầu khó hiểu với thái độ của Thanh Tùng, từ lúc lên xe anh như biến thành mộtcon người khác hẳn, trước giờ chưa bao giờ cô thấy anh như lúc này.
-Anh à, sắp đến nơi chưa?- Tiếng nói cất lên phá tan bầu không khíim lặng đến nặng nề.
-…………….
-Anh à………….- Cô lén ngước nhìn anh mong chờ một câu trả lời đáp lại.
-…………………………- anh vẫn im lặng với cô. Đôi mắt anh tư lự nhìn về phía trước.Tiểu Mi cảm nhận anh đang trongmột trạng thái tâm lý đặc biệt, có cái gì cứ như đang đấu tranh lẫn nhau, tiêudiệt lẫn nhau trong suy nghĩ của Thanh Tùng, đôi mắt sâu hun hút với những tianhìn quyệt ngang đan chéo nhau như lưới nhện. Cô trợn mắt nuốt nước bọt……………………
Tiếng phanh xe gấp…. Tiểu Mi giật nảy mình về phía trước.
-Xuống xe đi!- Thanh Tùng nói.
Tiểu Mi xuống xe, bước chân cô khựng lại khi nhìn khung cảnh trướcmắt. Một khu nhà hoang rộng lớn giữa cánh đồng hiu quạnh.
-Đây…đây là đâu. Ba em đâu. Anh đưa em đến đâylàm gì hả????????????- Tiểu Mithét lên một cách hoảng loạn.
-…………….- Thanh Tùng nở một nụ cười đáng sợ, Tiểu Mi quay sang nhìnanh, đôi mắt cô khi nãy còn đỡ đẫn.trong chốc lát nó ánh lên cái nhìn đầy giậndữ.
-Tại sao. Tại sao, anh lừa t………..
Chưa kịp nói hết câu Thanh Tùng đã hất tay cô ra ẩn mạnh cô vàophía trong căn nhà………..Tiểu Mi mất đà té mạnh về phía trước, quá sức bất ngờtrước phản ứng của anh. Cô quay lại lại nhìn anh đầy căm hận.
-Em nghĩ tôi muốn làm thế này lắm à. Em nghĩ tôi muốn thế này lắmsao. Nhưng phải làm sao bây giờ, khi người em chọn là thằng Hạo Kì chứ không phảilà tôi……….Em nói cho tôi biết đi, nói tôi biết tôi phải làm sao đi.- Thanh Tùnggần như mất hết bình tĩnh
Tiểu Mi cúi đầu im lặng, nỗi sợ hãi đã lên đến đỉnh điểm.
- 10 năm, 10 năm tôi ở bên cạnh chăm sóc cho em, lo lắng cho em, làmtất cả vì em vẫn không thể nào khiến em quên đi thằng đó, em………………….- ThanhTùng dần ngã quỵ
Tiểu Mi cố nén lại tiếng thở dài, nhìn Thanh Tùng trong đau đớn.
Flash back
Trong đêm tối một cô gái nhỏ xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, côkhẽ nhíu mày lần mò trong bóng tối để tìm một vật. Cô bé cầm tìm một tấm ảnh, mộttấm ảnh nhàu nát và bị vo viên giống như những thứ giấy rác thường bị người taquăng vào sọt rác. Trong bóng tối , côbé không thấy gì cả. Đôi mắt cố gắng mở to hết sức, bàn tay cố gắng mò mẫm đếntừng góc khuất. Nhưng vô vọng. Cô ngồi thu mình lại một góc, khoanh tay lại chiếcgối, và cô khóc nức nở.
Đêm đã về khuya. Tiếng kim đồng hồ chậm rãi kéo lê khoảnh khắc củathời gian. Ngày mới được chào đón một cách không vội vã. Đêm dài. Cô gái nhỏ ngồiđó, cô đơn và tủi hổ
“Tạch”
Đèn bật sáng. Cô gái nhỏ giật mình. Cô nhìn ra phía cửa, một ngườiphụ đang đang nhìn cô chăm chú. Khẽ giật mình, cô bé cố gắng nín thở.
-Giờ này còn chưa ngủ? Lên giường ngủ!
Câu nói không quá to nhưng đủ làm cô bé run người. Cô sợ hãi, caumày lại và mím chặt môi. Bàn tay bám vúi lấy thành ghế, lật đật đứng dậy làmtheo mệnh lệnh của người phụ nữ ấy. Bà ấy đứng ở ngoài cửa, đôi mắt sáng quắc,nghiêm nghị. Đó là một mệnh lệnh, luôn luôn là mệnh lệnh.
“Tạch”
Đèn tắt, cánh cửa gỗ đóng sầm lại. Người phụ nữ khuất dạng sau khoảnhkhắc