Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322405

Bình chọn: 9.00/10/240 lượt.

sướng vài năm. Nghĩ ra cái ý đồ viễn vông đó cô mỉm cười.

Tuy nhiên, vật có lẽ còn giá trị hơn thế trong đại sảnh này chính là bức tranh “Anh hùng tương ngộ” treo trên tường, lối lên cầu thang. Một bức tranh thêu lớn, vô cùng kì công và sinh động. Chiều dài bức tranh có đến ba bốn mét, nổi bật sự oai nghiêm của Hổ- chúa tể sơn lâm và uy lực cùng sức mạnh của Đại bàng trên không.

Bức tranh đúng là đã thể hiện được uy quyền của chủ nhân.

Không kể đến Âu Dương Quân mà cô mới tiếp xúc trong thời gian ngắn đã thấy được khả năng và sự quyết đoán hơn người của anh, ba người còn lại, Phong, Vũ, Hàn cũng tuyệt đối là nhân tài xuất chúng, và cả những người áo đen ngoài kia...

Minh An cảm thấy lạnh người... Cô rút cuộc tại sao lại vào cái nơi là “hội tụ nhân tài” thế này?

- Trịnh Minh An!

Chất giọng trầm của Âu Dương Quân xông thẳng vào màng nhĩ của cô khiến cô bừng tỉnh khỏi chuỗi ý nghĩ vẩn vơ.

- Vâng!

Cô quay lại mới phát hiện trong sảnh chỉ còn lại năm người bọn cô, những người khác đã rời khỏi từ lúc nào. Anh ngoắc cô lại gần rồi tiếp:

- Tháo nó ra!

Theo ánh mắt của anh, Minh An đưa tay sờ sờ chiếc bông tai của mình.

- Nó ư? Đây là vật mà bố tôi để lại, anh lấy làm gì chứ?

- Nó hẳn là thiết bị thu tín hiệu nên hôm đó cô mới phát hiện chiếc nhẫn là nút điều khiển quả bom.

- Sao anh biết chứ?

Cô ngạc nhiên.

- Lúc đó tôi đã cho người kiểm tra trước một lượt nhưng không phát hiện là vì chiếc nhẫn chỉ phát tín hiệu khi nhận được sóng từ quả bom. Nếu cô phát hiện nghĩa là cô cũng có thiết bị thu tín hiệu, mà trên người cô ngoài chiếc bông tai thì không còn vật nào có thể.

Anh nói ra suy đoán của mình.

- Bố cô là điệp viên cao cấp, chắc không thiếu những thứ như thế!

Nghe nói xong cô chỉ cười nhạt rồi tháo chiếc bông tai ra đưa anh.

- Xem ra anh đã điều tra tôi kĩ càng rồi! Đây, anh cầm lấy. Mạng tôi bây giờ còn thuộc quyền sở hữu của anh thì nói gì tới nó.

Anh nhận chiếc bông tai từ cô, quan sát sơ qua rồi ném về phía Hàn.

- Cậu hãy gắn thêm thiết bị cần thiết vào đấy rồi dạy cô ta cách sử dụng.

Hàn bắt lấy chiếc bông tai rồi cúi người thay cho câu trả lời. Anh quay lưng đi vào trong, Minh An cũng nhanh chóng đi theo.

Hai người đi qua một dãy hành lang dài rồi xuống tầng hầm. Ở đây lại còn nhiều ngã rẽ và phòng khác nhau. Được nhìn cấu trúc thiết kế ngôi biệt thự này, Minh An không khỏi thêm một lần nữa ngạc nhiên và thán phục.

Suốt đường đi, Hàn không nói lời nào. Trong ba người thuộc hạ đắc lực và thân tín của Âu Dương Quân, Hàn là người ít nói nhất. Cũng như cái tên của mình, tính cách của anh quả thực lạnh, chỉ xếp sauQuân. Nếu không phải thấy anh cười vì câu nói khiến cô bị ném xuống nước lạnh trong lần đầu gặp ở Anh, thì cô đã tưởng anh chính là cục băng nhỏ mà Âu Dương Quân đào tạo ra. Cũng có thể anh ta xem Dương Quân là thần tượng nên mới như thế. Minh An bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình.

- Vào đi!

An sực tỉnh thì đã thấy Hàn mở một cánh cửa bước vào trong. Bên trong là một căn phòng rộng với vô số thiết bị thông tin được sắp xếp khoa học. Những thiết bị liên lạc như chiếc hoa tai của cô ở đây không thiếu, thảo nào mà tên Âu Dương Quân phát hiện.

- Ớ đây chắc chỉ thiếu có mỗi súng và đạn!

Sau một hồi quan sát cô mới mở miệng.

- Những cái đó ở tầng dưới!

Minh An há miệng muốn nói nhưng rồi cũng im lặng.

Đây đã là tầng hầm rồi lại còn tầng dưới nữa sao? Rốt cuộc có bao nhiêu tầng và bao nhiêu súng đạn dưới chân cô?

- Vậy đây có thể xem như một sào huyệt rồi!

Hàn không đáp lại nữa chỉ im lặng và chăm chú tháo tháo lắp lắp với chiếc hoa tai của cô. Cô cũng biết điều không nói thêm gì nữa. Lát sau, Hàn quay lại đưa hoa tai cho cô rồi hướng dẫn cô cách phát các tín hiệu khẩn cấp, tín hiệu định vị, liên lạc... qua việc điều chỉnh các tầng sóng khác nhau. Vật mà trước nay cô chỉ dùng để thu sóng phát hiện bom giờ lại có thêm thật nhiều công dụng.

Mấy tên ở đây cũng thật đáng khâm phục!

Sau khi cô đã thuần thục những kĩ năng sử dụng, Hàn đưa cho cô một cây bút màu bạc.

- Cầm lấy!

Minh An nhận cây bút, nhìn hết một lượt rồi hỏi:

- Chắc đây không phải thứ để viết lên giấy. Anh không định giải thích cho tôi công dụng của nó à?

- Đây là dao cắt kim loại, có thể cắt đứt những vật liệu kim loại cứng.

Hàn lại kiên nhẫn giải thích cho cô về cây bút.

- Được rồi, bây giờ cô trở lại sảnh đi, Phong đang đợi cô!

- Đợi tôi làm gì chứ?

Cô thắc mắc.

- Anh ta sẽ nói cho cô những cái cô có thể làm và không nên làm ở đây.

Minh An bước ra khỏi phòng, theo đường cũ trở lại đại sảnh. Cô nhìn quanh chỉ thấy Phong đang ngồi trên ghế sô pha. Vừa thấy cô Phong đã phàn nàn:

- Tốc độ chậm chạp quá!

Minh An bĩu môi, nhìn đ


Old school Easter eggs.