XtGem Forum catalog
Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322451

Bình chọn: 10.00/10/245 lượt.

mà cuộc sống của anh trở nên đầy mỹ vị và vui vẻ như thế!

Bữa tối kết thúc trong sự vui vẻ, Quân lái xe đưa An đến bờ sông tản bộ.

Công viên bên cạnh bờ sông ban đêm có đủ thành phần từ già đến trẻ dạo chơi. Ánh đèn nhàn nhạt tỏa khắp các thảm cỏ trong công viên cùng những bông hồng hoang rung rinh trong gió. Trong không khí phảng phất một vị thanh của bạc hà. Bên dưới dòng sông lấp lánh ánh ngũ sắc từ đèn hai bên bờ sông khiến không gian trở nên huyền ảo.

Nhưng có vẻ như người nào đó không cảm nhận được, lên tiếng phá vỡ:

- Đã nói là trời đang lạnh vậy mà anh cứ nhất quyết ra đây hóng gió! Tôi không đi nổi nữa đâu.

Minh An phàn nàn, cố chấp đến ngồi lì tại chiếc ghế đá gần đó. Cô nhăn mặt, đến ghế mà cũng lạnh quá vậy? Gió từ sông từng cơn vuốt lên mặt khiến cô không kiềm được run nhẹ. Cái này trong lời nói của tên ác ma nào đấy thì chính là: “Ăn sương uống gió tốt cho sức khỏe.”

Thấy bộ dạng đó của cô, Quân đành đi đến ngồi cạnh, khoác chiếc áo dạ đen dài của mình cho cô.

- Anh...

- Đừng có ngạc nhiên, tôi vốn dĩ là một người tốt.

Chưa đợi Minh An nói hết, anh cắt lời.

Trước đôi mắt to tròn trong như pha lê của cô, anh quay mặt hướng ra sông.

Cô bĩu môi:

- Nếu anh là người tốt thì thế giới này quá tốt đẹp rồi! Từ lúc gặp anh tôi toàn gặp vận.

Anh cười, mắt vẫn hướng về xa bên sông:

- Là do cô tự chuốc lấy. Ông trời ưu ái cho cô khả năng, cho cô đôi cánh để bay. Vậy mà thế giới rộng lớn cô không đi, lại bay đến chỗ tôi. Không phải sao?

Anh nhìn cô với vẻ hứng thú của sư tử bắt được mồi.

- Tôi hối hận rồi, tôi muốn bay.

Cô nhanh chóng chớp cơ hội từ lời nói của anh.

- Muộn rồi!

- Muộn gì chứ?

- Tôi đã chặt gãy đôi cánh đó, để cô mãi mãi không bay đi mất!



- A A A...

Hai giờ sáng, Minh An kéo chăn phủ qua đầu. Dù đã đếm đến con cừu thứ n mà cô vẫn không thể chợp mắt.

- Ác quỷ, ác quỷ, hắn ta đúng là ác quỷ mà!

Cô bực mình ngồi bật dậy.

Cả buổi tối, nụ cười tà mị đầy vẻ nam tính đó cứ quẩn quanh trong đầu cô, nụ cười lúc anh nói đã bẻ đôi cánh của cô.

- Chặt, chặt cái đầu anh. Không có cánh thì tôi đi bộ, nhất định tôi sẽ thoát được.

Cô vò vò cái gối tội nghiệp rồi ném nó đến một góc tường. Cô mạnh mẽ nằm xuống giường, lại kéo chăn phủ lên mặt.

Sáng sớm, vừa thấy cô bước xuống sảnh, Phong cười ngặt.

- Minh An, cô định đầu quân vào đoàn xiếc đấy à? Gấu trúc thời nay thuộc loại hàng hiếm đấy. Không chừng còn được người ta mang về viện nghiên cứu. Ha ha...

Hàn và Vũ cũng quay lại chiêm ngưỡng động vật quý hiếm mà Phong vừa nói, không tránh khỏi ôm bụng cười.

Vũ hùa theo:

- Hay đây là cách make up mới của mùa này? Cậu nói phải không, Hàn!

Kẻ kiệm lời nhất cũng lên tiếng bình luận về tác phẩm nghệ thuật sống trước mặt:

- Thịt hun khói.

Hàn đúng là Hàn, đã nói là khiến người khác điêu đứng. Cả bọn lại được phen cười rầm rộ.

- Có anh mới là thịt hun khói, cả nhà các anh đều là thịt hun khói.

Minh An giận nóng cả người gầm lên, luôn tiện âm thầm hỏi thăm gia đình mười đời nhà họ Âu Dương. Họ đáng được hỏi thăm vì đã sinh ra tên ác nhân hại người này, khiến cô ban ngày gặp nguy hiểm, ban đêm mất ngủ đến mức hai mắt thâm quầng, bây giờ còn bị mấy tên này trêu chọc.

Cô hậm hực định quay lại phòng thì Âu Dương Quân bước xuống. Cô tặng anh một ánh mắt sắc hơn dao, chỉ hận không thể một phát xóa bỏ nụ cười mỉm trên mặt anh lúc này.

- Cười, cười cái gì chứ? Chưa bao giờ thấy mỹ nhân sao?

Cô bỏ về phòng, không quên khuyến mãi thêm cho anh một cú đá vào chân.

Anh cười khoái trá nhìn theo hướng cô. Bây giờ gan của cô cũng lớn lắm, dám đá cả anh, lúc nào đó anh phải dạy dỗ lại phép tắc cho cô mới được.

- Ha ha, thật là buồn cười mà!

Vũ vẫn chưa kiềm chế được cười vật vã. Không khí buổi sáng nhờ vậy mà trở nên thoải mái hơn.

Minh An soi mình trong gương, lấy tay sờ sờ vầng mắt quầng thâm.

Âu Dương Quân cùng Hàn đã đến công ty, hình như có cuộc họp quan trọng nào đấy. Phong và Vũ cũng mỗi người một việc.

Vì đôi mắt gấu trúc này nên hôm nay cô xem như được nghỉ phép. Cô xoay người tránh đau lòng khi nhìn gương mặt mình rồi nằm xuống giường bỏ mặt tất cả mà đánh một giấc.

Khi Minh An thức dậy đã là trời chiều. Ánh nắng vàng ấm áp còn sót lại của một buổi chiều cuối đông nhảy múa trên mi mắt cô.

Cô chưa quen sáng nên nheo nheo mắt nhìn đồng hồ. Ngủ cả một ngày nên bây giờ bụng cô lên tiếng biểu tình. Nhưng giờ này chắc nhà bếp vẫn chưa có cơm tối.

Cô điệu bộ của con mèo lười nhác vươn thở, ngáp dài rồi đẩy chăn sang một bên đi thẳng vào nhà tắm. Sau một giấc ngủ say, vết quầng thâm trên mắt đã mờ hẳn. Minh An khoác chiếc áo da ấm sực vào người rồi quyết định ra ngoài ăn.

Giờ tan tầm, xe