Polly po-cket
Đôi Mắt Của Hầu Gái. ( Đôi Mắt Thiên Thần)

Đôi Mắt Của Hầu Gái. ( Đôi Mắt Thiên Thần)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323250

Bình chọn: 7.00/10/325 lượt.

-An Ninh ah.

-Có chuyện gì vậy ba?

-Con chuẩn bị đồ đi nhé.

-Chuẩn bị đồ??? Làm gì hả ba?

-Ta đưa con vào nhà họ Lưu.

-Ba…cha bán con thật sao ?

-Con ah…-Người cha rướm rướm nước mắt nhìn đứa con gái lớn…

-Con không muốn đi đâu, con muốn ở nhà với ba cơ..-Cô bé ôm chặt lấy
cha, hôn vội lên gương mặt gầy guộc hốc hác đen xạm của cha..

-Con ơi…con nghe ba, con vào nhà họ nghe lời thì con sẽ được ăn no mặc
ấm…hà mình nghèo quá, các em con còn quá nhỏ…-Ông vỗ nhẹ vào lưng con
gái….Nó là đứa ông thương yêu nhất….

-Con sẽ không đi học nữa, con sẽ đi làm cùng ba…xin ba đừng bán con đi.

-Con thương mẹ, con thương ba, con thương em con….không có tiền, chắc em con chết mất….

Nó chợt nghĩ ra điều gì đó, nó đến bên giường, nơi mẹ và em nó đang
nằm…Đứa em đỏ hỏn đang thoi thóp từng ngày vì căn bệnh viêm phổi cấp…đứa 12 tuổi ngồi cạnh đang nắn tay chan cho người mẹ bại liệt…

Mẹ nó cũng nhìn nó, bà không nói được, bà cũng không thể cầm tay nó lầm
cuối…điều duy nhất bà chó thể làm…là khóc, là ư …ư…trong miệng, là chớp
mắt với nó…Nhiều lúc bà muốn mình chết đi, chết đi để cha con nó đỡ
khổ….nhìn nó, nhìn đứa con vừa tròn 16 của bà phải bị bán đi như một món hàng….lòng bà quặn đau..

Nó không khóc nữa, lẳng lặng vào trong lấy vài bộ quần áo tươm tất rồi theo ba nó qua nhà họ Lưu…

Khi nó bước ra cửa, nó nghe thấy tiếng ư ư thút thít của mẹ và tiếng gọi khe khẽ của em nó….

-Chị Ninh…..chị Ninh ơi….

Nó nuốt nước mắt vào trong lòng rồi theo ba đi nhanh ra khỏi nhà…

Và rồi cuộc đời nó lật sang trang mới từ đây….

Nó và ba nó đứng lại ở một ngọn đồi lớn, một ngọn đồi được cắt tỉa gọn gàng với cánh cổng lớn ở phía chân đồi.

Ba nó bấm chuông, một giọng nói nghiêm túc phát ra..

-Ai đấy?

-Dạ, thưa bà, tôi là Quách Tống, hôm nay tôi đưa cháu An Ninh đến như đã hẹn ạ…

Cánh cổng lớn mở ra, người bảo vệ chỉ đường cho cha con An Ninh lên
đồi…Căn biệt thự nằm trên đồi rất lớn, phải đi bộ 15 phút hai cha con
mới thấy được cánh cửa lớn, nơi vị quản gia đang đợi.

-Chào quản gia Chu.

-Đây là An Ninh ah?

-Vâng thưa bà. Cháu nó còn nhỏ, chưa hiểu biết nhiều, mong bà chỉ bảo cháu nhiều.

Bà quay qua An Ninh hỏi.

-Con ên An Ninh ah?

An Ninh lễ phép cúi chào.

-Dạ vâng, con tên Quách An Ninh ạ.

-Con bao nhiêu tuổi?

-Dạ 16.

Bà nhìn cô bé một hồi rồi quay đi, cô bé không xin xắn lắm, nhưng bù
lại, cô bé được ông trời ban cho đôi mắt thần, đôi mắt có thể giết chết
tâm can mọi người khi nhìn vào nó, đôi mắt cho người khác nhìn xuyên
thấu mọi cảm giác, mọi biểu hiện cảm xúc…

-Con vào trong đi, ngồi ở chiếc ghế bên góc trái sảnh lớn đợi ta. Ta nói chuyện với cha con xong sẽ vào ngay.

Cô bé chào từ biệt cha, ôm ông lần cuối rồi đi vội vào trong….cô ngoái
lại nhìn, người quản gia đang đưa cho cha của cô một phong bì…vậy là
xong. Từ giờ cô không còn là Quách An Ninh con gái của Quách Tống nữa…mà là Quách An Ninh…người hầu của dòng họ Lưu Đông lừng lẫy.



Lưu Đông: Dòng họ nổi tiếng giàu có, sở hữu nhiều mỏ vàng, nhiều trung tâm
tài chính cũng như đồn điền. Là chủ của học viện quản gia Lưu Đông,
không những thế họ cũng là dòng họ nổi tiếng kỳ quặc. Họ nhận người hầu
theo một cách lập dị, tất cả những người hầu làm hay học trong gia đình
họ đều là con của những gia đình nghèo khó. Sau khi những đứa trẻ 15-16
tuổi được mua về, chúng sẽ được đào tạo bài bản trong vòng 2 năm để trở
thành một người hầu thực thụ. Khi họ đủ 18 tuổi, họ sẽ phải vượt qua một bài kiểm tra trước khi được phục vụ cho tầng lớp thượng lưu trong cả
nước. Một phần ít ỏi những người giỏi thực sự sẽ được giữ lại và trở
thành người hầu riêng cho các thành viên trong gia tộc. Phần con lại
những người hầu thuộc hàng khá sẽ tiếp tục được đào tạo them một năm và
được bán lại cho những gia đình giàu có khác. Còn những người quá kém
cỏi, sẽ bị đào thải ra khỏi Lưu Đông với hai bàn tay trắng.

Khi đã vào nhà họ Lưu. Những người hầu vẫn được hưởng những quyền lợi
nhất định. Họ vẫn được đi học như bao đứa trẻ khác, vẫn được ăn no mặc
ấm, vẫn được tham gia các hoạt động ngoại khóa của trường như những học
sinh bình thường. Ngoài thờ gian học ở trường, tham gia các hoạt động,
họ vẫn phải học nghiệp vụ quản gia tại học viện vào cuối tuần. Khi tốt
nghiệp học viện sau hai năm với bằng khá và được trở thành quản gia cho
các gia đình khác. Họ sẽ được cung cấp một thẻ bảo hiểm bao gồm bảo hiểm nhân mạng, bảo hiểm tự trọng…nói cách khác. Họ sẽ được đối xử như một
người bình thường vẫn hưởng lương hàng tháng. Không có chút phân biệt
đối xử nào giữa người hầu và chủ nhân.

Đối với những người hầu được giữ lại làm việc trong dòng họ Lưu Đông. Họ sẽ được trả lương cao và đóng bảo hiểm hàng năm. Phải trung thành đến
chết với chủ nhân. Về hưu ở tuổi 50 và được trợ cấp cho đến khi hồn lìa
khỏi