
ng dài lần lượt tiến
vào sân nhà Lưu gia. Thiên Thành đứng ngoài sảnh từ sớm, cậu chăm chú
nhìn xem những người tới dự có An Ninh trong đó không….Từng người bước
xuống xe, ai nấy đều chon cho mình những bộ cánh tuyệt vời nhất….
-An Ninh chưa tới sao?- Thiên Bảo ghé vào tai Thiên Thành nói nhỏ, miêng vẫn đang nở nụ cười nhạt với những vị khách tiến vào.
-Chưa, cầu mong là cô ấy không tới.
Thiên Thành vừa nói dứt câu thì chiếc xe sang trong quen thuộc của vị
phó tổng trẻ tiến vào đại sảnh. An Ninh bước xuống trong ánh mắt ngưỡng
mộ của biết bao nhiêu người. Trong bộ đầm dạ hội màu đỏ huyết sang
trọng, đôi môi cũng dùng màu của máu quyến rũ ấy và đôi mắt chỉ được tô
điểm sắc sảo. Cả Thiên Thành và Thiên Bảo đều bị thu hút một cách mãnh
liệt, An Ninh của 3 năm trước chưa từng quyến rũ đến thế, nết đẹp mặn mà của cô gái ngoài hai mươi công thêm sự tự tin đủ hạ nốc ao bất kỳ một
anh chàng nào đứng trước mặt cô.
Thiên Bảo tiến tới khoác tay An Ninh bước vào đại sảnh nhưng cô chỉ nhẹ
nhàng cười rồi tự mình bước vào bữa tiệc. Thiên Bảo hiểu được cô không
muốn gây sự chú ý liền rút lui để cô tự mình bước vào bữa tiệc. Thiên
Thành đứng từ đằng xa chỉ biết nhìn hai người họ đến bên nhau rồi trao
cho nhau những ánh mắt và cử chỉ thân mật.
Chợt phía sau có ai đó vỗ nhẹ vào vai Thiên Bảo, cậu quay lại và nhân ra Hạ Du. Mới chỉ vài tuần không gặp những trông cô thật khác, bên trong
lớp trang điểm hồng hào đó là làn da xanh xao và hốc hác, nhìn gần thì
hai gò má của cô có phần nhô cao hơn như vừa mới sau một trận ốm.
-Lâu lắm rồi không gặp nhỉ.-Hạ Du nở nụ cười gượng gạo.
-Em không khỏe ở đâu à? Trông em xanh quá.
-Em không sao…nhìn thấy rõ vậy sao? Trông em chắc xấu lắm nhỉ?- Hạ Du xấu hộ lấy tay xe mặt mình lại.
-Không, em đẹp lắm, Hạ Du lúc nào cũng rất xinh đẹp mà.
Thiên Bảo cảm thấy thật có lỗi với Hạ Du…cậu biết rằng vì cậu mà Hạ Du
bị ốm, biết rằng vì cậu mà Hạ Du không còn tươi tắn như trước. Nhưng cậu chỉ biết đến bản thân, chỉ quan tâm đến cảm xúc của riêng mình mà không bao giờ chú ý đến những người xung quanh…nhất là Hạ Du.
-Con tới rồi à, Hạ Du. –Giọng nói ngọt của bà Lưu khiến Thiên Bảo và Thiên Thành giật mình.
-Con chào bác.-Hạ Du cúi đầu chào một cách lễ phép.
-Con vào đi, hôm nay bác đã chuẩn bị cho con rất nhiều điều bất ngờ đấy.
Bà Lưu dắt tay Hạ Du cùng tiến vào bữa tiệc. Tất cả những người cần có
mặt đã có mặt đầy đủ, bữa tiệc cũng đã đến lúc bắt đầu. Trong không khí
vui vẻ mang tính chất xã giao kia đang ẩn chứa những điều gì?
An Ninh đi một vòng chào hỏi những đối tác mình đã từng cùng làm ăn và
cô cũng đã quen được thêm với một vài bạn hàng lớn khác….Thiên Thành
đang đứng cạnh bàn rượu lặng lẽ nhìn theo bóng An Ninh rồi dần dần cũng
chạm ánh mắt của nhau. An Ninh tiến đến đứng gần Thiên Thành…đôi mắt ưu
tư của cậu, An Ninh đã quá quen thuộc và giờ đây nó đang hiển hiện rõ
mồn một trên gương mặt cậu như muốn ám chỉ rằng An ninh phải đọc ra được nó.
-Có chuyện gì vậy? Dạo này em thấy anh rất kỳ lạ.
-Cũng không có gì nghiêm trong cả, chỉ là anh thấy hơi rối trong lòng,
suy nghĩ nhiều chuyện dẫn đến việc chẳng suy nghĩ được việc nào ra hồn
cả.
-Khi nào tiện thì kể cho em nghe nhé.-An Ninh nói một cách hóm hỉnh.
-Cô nhóc ạ…em biết thừa là anh không giấu được em điều gì mà.
Hai người cụng ly rồi cạn ly rượu vang trên tay….Bà Lưu cùng vài người đi tới…đến trước mặt Thiên Thành rồi giới thiệu.
-Đây là con trai út của tôi, Lưu Đông Thiên Thành, cháu nó đang làm đạo diễn tự do.- Bà Lưu tự hào khoe.
-Ah….tôi biết cậu, tôi cũng đã xem một vài bộ phim do cậu là đạo diễn, được lắm đó.-Một người trong số lên tiếng.
-Cảm ơn phu nhân đã quá khen.-Thiên Thành trả lời khách sáo.
-Còn…vị tiểu thư này là ….?
-Chào bà…tôi là….
An Ninh đang định giới thiệu mình thì bị bà Lưu cắt ngang….
-Ah…đây là cô Quách An Ninh, trước kia từng làm cho Lưu gia…nhưng do một vài lý do cá nhân nên đã nghỉ việc. Giờ thì làm CEO của tập đoàn M tại
Nhật.
An Ninh biết rằng Bà Lưu sẽ nói như vậy….cô lặng lẽ cười nhạt rồi lại tiếp tục nhấm nháp ly rượu vừa mới lấy.
-Vậy là cô đây đã từng làm cho Lưu gia, hà già mà giởi đến như vậy. Điều này cho thấy mức trình độ học vấn và hiểu biết của các cô hầu giá ở đây rất tốt.
Một mũi tên trúng hia con chim, vừa hạ được phẩm giá của An Ninh, vừa
nâng cao được vị thế của Lưu gia. Trong tiềm thức của cô, học viện quản
gia dậy cho những người như cô biết phải làm gì để rót rượu và nước
không bị sánh, kìm nén cảm xúc để không nóng giận trước mặt chủ nhân…dậy cho các cô biết cách phải trưở thành hầu gái tốt hay phục vụ tốt….Nhưng giờ đây qua ý hiểu của vị phu nhân nọ…thì Học Viện quản gia của nhà họ
Lưu giống như một trường đại học danh tiếng lừng lẫy.
-Vậy tôi cũng chẳng cần phải giới thiệu về bản thân nhình nữa, vâng,
đúng là nhờ Bà