
>
-Chắc là đau lắm..-Gương mặt cậu biểu hiện rõ sự đau đớn, thương xót.
-Cậu hai.
-Gì?
-Chúng ta nên lo lắng cho cậu út hơn, lúc nãy tôi thấy sắc mặt cậu ấy không tốt.
Cậu hai im lặng một lúc rồi nói.
-Cứ kệ nó, nó quen một mình rồi, khi ở một mình, nó sẽ không sao hết.
Dương như không phải như vậy, qua vài phút nói chuyện với cậu út, An
Ninh thấy rằng cậu luôn muốn có một người bạn để trò chuyện. Chỉ là cậu
không biết mở lời ra sao và không biết nên nói với ai. Trong gia đình
này, có lẽ cậu út là người khao khát được nói hơn ai hết. Cậu út không
quền lực như bà chủ, không nghiêm nghị và có tiếng như cậu cả, không có
nhiều các cô gái vây quanh như cậu hai, không phải là con gái như cô ba, cậu út được quan tâm nhiều nhưng có thể chưa đúng cách nên mọi người
mới nghĩ là cậu út cần một mình.
-Xong rồi đấy.
An Ninh nhìn xuống ngón tay mình, nó đã được cậu hai băng bó cẩn thận. Cậu hai đi lại chiếc vali và lấy ra một hộp quà.
-Của cô này.
An Ninh mở ra, đó là một chiếc móc điện thoại hình hầu gái thật xinh xắn.
-Tôi nghĩ nó hớp với cô nên mua nó. Đừng vì những quy định vớ vẩn mà từ chối nó nhé.
An Ninh ngạc nhiên nhìn cậu hai, cô tự hỏi, con người ngông cuồng và xốc nổi của cậu trước kia đâu ? Người đứng trước mặt cô lúc này là một cậu
hai dịu dàng biết quan tâm, một cậu hai lễ phép và lịch thiệp.
Cậu lại phía An Ninh và lấy từ trong túi của cô chiếc điện thoại xinh
xắn. Cậu tỉ mẩn ngồi cài con búp bê vào điện thoại. Xong xuôi đâu đấy,
cậu lắc qua lắc lại tỏ vẻ thích thú….cậu nhìn An Ninh cười:
-Nhìn nó rất giống cô đấy, nhất là đôi mắt.
Dường như cậu quên điều gì đó, cậu lại chạy về phía chiếc vali và lôi ra chiếc kính. Cậu đeo nó lên mắt An Ninh.
-Được rồi đấy.
-Sao cậu lại muốn tôi đeo kính?-An Nhinh ngạc nhiên hỏi.
-Vì cô có đôi mắt giết người đấy, mỗi khi nhìn vào đôi mắt của cô, tôi không thể làm được điều gì cả.
Một phút bối rối, có lẽ cô đã quá quen với việc nạt nộ sai bảo của cậu
hai, nên trong cô có cảm giác lạ.Cô trở về phòng của mình trong tâm
trạng mơ hồ khó hiểu.
-An Ninh, bà chủ gọi cô ra phòng khách, bà chủ có điều căn dặn.
An Ninh bỏ chiếc khăn trên tay xuống và vội vàng chạy ra phòng khách.
Ngoài phòng khách, cả bà chủ, cậu hai và cậu út đã có mặt đông đủ.
-An Ninh, cô lại đây.
An Ninh sợ sệt đến gần phía bà chủ.
-Vì Huệ Ân phải nghỉ ngơi khoảng nửa tháng nữa nên cô sẽ thay Huệ Ân chăm sóc Thiên Thành…
Cậu hai nghe thấy xửng cồ lên, cậu nạt lớn.
-Không thể nào, ba ngày là quá đủ, từ trước đến nay, chưa bao giờ nhà ta phải thiếu hầu gái đến mức phải một người hầu hạ hai chủ như vậy.
Cậu út vẫn ngồi im, dường như cậu chấp nhận mọi ý kiến quyết định từ phía bà chủ.
-Chỉ nửa tháng thôi, sao con phải hằn học với em con như vậy.
-An Ninh là của con, cô ấy đeo chiếc khuyên mang biểu tượng của con, con không cho phép cổ hầu hạ ai ngoài con cả.
-Thiên Bảo, con đừng ngang bướng như vậy. Từ trước đến nay, Thiên Thành
chưa bao giờ tranh giành với con cái gì, nó cũng chưa bao giờ đòi hỏi gì hết, chỉ nửa tháng thôi, con không thể nhường em con được sao.
-Thành, mày nói gì đi chứ, mày quen sống một mình rồi, có hầu gái hay
không với mày thì quan trong gì….mày thừa biết tao không thích chia sẻ,
mày nói gì đi chứ.
-THIÊN BẢO….-Bà chủ quát lớn khiến tất cả mọi người giật mình.
-Tóm lại là con không muốn, nếu mẹ muốn có người chăm sóc nó, anh cả sẵn sang chia sẻ đấy.
Nói rồi cậu hai đi thẳng về phòng đóng rầm cửa lại…tiếng đóng cửa mạnh đến nỗi đứng từ phòng khách vẫn nghe thấy rõ.
An Ninh đứng nhìn cậu út, cậu quay mặt ra phía ngoài, ánh mắt thất vọng công thêm sự u uất càng làm cậu trong tồi tệ.
-Thành ah, đừng lo, mẹ sẽ bảo Thiên Minh, có lẽ nó sẽ dễ tính hơn thằng Thành.
-Thôi, con quen sống một mình rồi, không có hầu gái cũng không sao cả. Con xin phép về phòng trước.
Cậu út đi ngang qua An Ninh, cậu đưa ánh mắt tiếc nuối thất vọng nhìn cô. An Ninh chỉ biết cúi mặt chào cậu một cách gượng gạo.
-Thưa bà chủ, để tôi khuyên cậu hai, biết đâu cậu ấy lại chịu nghe. Dù sao, tôi cũng là người gần với cậu ấy nhất…
Bà chủ gật đầu rồi vỗ vai An Ninh nói.
-Vậy thì nhờ cô vậy, tôi cũng chán cái cảnh nó tranh dành với em nó rồi.
An Ninh cúi đầu kính cẩn chào Bà chủ.
…………………
Cộc…Cộc….
-Cậu hai, tôi An Ninh đây, tôi vào được chứ.
-Uhm, vào đi.
An Ninh mở cửa, mọi thứ trước mặt cô là một đống đổ nát, cả một giá rượu đắt tiền, mọi thứ trên bàn đều bị cậu gạt xuống đất….
-Cậu hai, cậu làm gì vậy?
Cậu hai không trả lời, cậu đang rất tức giận, An Ninh có thể cảm nhận
được luồng khí tức giận đang ba vậy phủ kín không khí trong phòng.
An Ninh lặng lẽ dọn dẹp đống hỗn độn cậu hai vừa bầy r