Polaroid
Đơn Giản Là Yêu

Đơn Giản Là Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324122

Bình chọn: 8.5.00/10/412 lượt.

hư vô ... Hình ảnh đó là gì ?? Sao cứ bám lấy cô và anh như thế ??

*************************

( GÓP Ý NHAZZ M.N ) 




- Tay cô bị làm sao thế ?_ Lâm lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng

- À , không sao , tôi leo rào nên trầy tay á _ My cười 

- Leo rào ?_ anh ngạc nhiên

- Hihi , tôi muốn về sớm , sợ mọi người lo lắng nên tôi đã leo rào ra khỏi tập đoàn IL_ Cô 

- Cô là nam hay nữ vậy ? Mặc váy mà vẫn leo rào được , làm tay bị thương rồi kìa_ Anh 

- Hihi không sao đâu , vết thương nhỏ thôi à _ Cô  cười trừ

- Ngồi im ở đây _ Anh đứng dậy đi về phía học tủ bếp lấy ra hộp sơ cứu vết thương ... 

- Anh Vin làm gì vậy , tay tôi không sao đâu _ Cô rụt tay lại khi anh nắm tay cô để thoa thuốc... 

- Tôi bảo cô ngồi im , đưa tay đây . Con gái mà để tay bị thế này thì sao coi được _Anh khó chịu vì thái độ không ngoan ngoãn của cô ...

- Thôi được rồi để tôi tự thoa , anh làm vậy tôi thấy ngại lắm _ Cô 

- Ừm , mà cũng ngộ , tôi là ca sĩ sao lại quan tâm cô nhỉ ?_ Anh đưa hộp thuốc cho cô . 

- Hihi , ngộ lắm , đây tôi tự thoa cho _ Cô vươn tay lấy hộp thuốc anh đưa nhưng mà...

- Tôi cũng thấy vui vui _ Lâm nắm lấy tay cô một cách bạo lực ( cũng không hẳn ) , anh nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô , cô chỉ biết ngồi im mà nhìn anh . Đột nhiên lòng cô cảm thấy xao xuyến...

- Xong rồi _ anh 

- Tôi ... Tôi cảm ơn _ Cô lí nhí rụt tay lại , anh nhanh chóng dẹp hộp sơ cứu vào vị trí cũ. 

- Anh Vin cho tôi hỏi , mấy giờ rồi ạ ?_ Cô

- 5h30p rồi _ Anh nhìn đồng hồ 

- Cám ơn . Tôi đi tản bộ , anh đi không ?_ Cô tự nhiên hỏi anh rồi thấy hố. Anh là ca sĩ mà chắc không đi đâu

- Cũng được _ Anh nói thản nhiên 

- Sao ??_ Cô chẳng tin là mình nghe thấy gì . Hôm nay cô thấy anh kì lạ vô cùng , pha sữa cho cô , thoa thuốc cho cô , đi tản bộ với cô ... Cô mơ chăng ? Lần đầu được ca sĩ quan tâm tới ? 

- Đi thôi _ Lâm nói rồi bỏ ra ngoài , cô đuổi theo ra ngoài . 

Khi cánh cửa vừa khép lại , cũng là lúc một bóng dáng xuất hiện ở phía cầu thang đang bước dần xuống... Bóng dáng nhìn lướt ra ngoài cửa khẽ mỉm cười nhưng lòng lại đau đớn ... Bóng dáng này là ai ? Sao lại cười mà lòng lại đau đớn...

[[[ Tập đoàn IL '>'>'>

- Thưa thiếu gia , chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi rồi nhưng không thấy ạ _ Quản lí

- Vô dụng , ra ngoài _ Minh hét lên 

- Em trai làm gì mà hét lên vậy ?_ Vũ từ ngoài đi vào 

- Ngọc My bỏ đi rồi _ Minh nói khuôn mặt rất buồn

- Đừng buồn nữa , có lẽ như My không muốn dính đến chúng ta nữa . Anh nghĩ em nên quên cô ấy đi _ Vũ

- Anh ... em không thể _ Minh - Em yêu My đến mức nào anh biết mà , anh cũng vậy thôi _ Minh nói giọng rất buồn

- Em trai đôi khi yêu ai đó , ta nên chúc người đó hạnh phúc _ Vũ vỗ vai Minh an ủi

- Em .... _ Minh im lặng quay ra ngoài chuẩn bị cặp vở đi học. Vũ nhìn theo đứa em trai mình cưng nhất giờ lại ra thế này vì một cô gái. Không phải anh cũng vậy sao ? Vì bức màn vén lên chưa đúng lúc nên anh cũng đã trút nỗi buồn vào quán bar sao ? Sao lại như thế ? Hai anh em của anh sao lại ra nông nổi này ? Tất cả chỉ vì cô - Trương Hoàng Ngọc My

----------------------------

Lâm & My bước đi song song dọc trên con đường. Vẫn như thế , sự im lặng cứ bám lấy cả 2 người . Trong đầu cả 2 lại xuất hiện lên 1 loạt hình ảnh nhưng những hình ảnh này ngày một rõ nét hơn nhưng rồi cũg nhanh chóng vào hư không. Thật ra đó là gì ? Sao cứ xoẹt qua xoẹt lại trong đầu .

- Anh Vin này _ Cô đột nhiên mở lời

- Chuyện gì ?_ Anh

- Về chuyện MV , tôi đồng ý _ Cô

- Ừm , cám ơn _ Anh

- Nhưng ..._ Cô ấp úng

- Sao nữa ?_ anh

- Hi vọng , tôi được đeo mặt nạ suốt Mv _ Cô 

Lâm nhíu mày nhìn cô , cô thoáng bối rối nhìn Lâm đầy tội lỗi 

- À , hihi , xem như tôi chưa nói gì đi _ cô cười

- Được , dù sao MV này chỉ muốn giới thiệu bài hát mới thôi .Chuyện này không quan trọng _ Lâm

- Cám ơn anh , thôi về, tôi chuẩn bị đi học _ Cô thở phào nhẹ nhõm , đi về The Prince đem cặp đi học.... 

[[[ Trường Royal '>'>'>

Ngọc My đi vào trường trong lòng cảm thấy hưng phấn . Đột nhiên vui chưa từng thấy , đầu cứ suy nghĩ vẫn vơ , chân cứ bước , mắt thì nhìn đâu đó không nhìn phía trước và kết quả ....

- Tôi ... tôi xin lỗi _ Cô ngồi dậy xoa xoa tay 

- Sáng sớm mà không nhìn đường sao ?_ Tú tú hét lên 

- Xin lỗi _ Cô 

- Biến _ Tú 

Ngọc My đi như chạy nhanh khỏi chỗ đó , vào nhà vệ sinh rửa mặt . Lấy lại bình tĩnh rồi cô bước vào lớp... Cô đi thẳng lại bàn ngồi , mặc cho bao ánh mắt khinh bỉ nhìn cô .. Cô vừa ngồi xuống ghế thì bọn con gái thì thào to nhỏ gì đó rồi lại chỗ cô đập bàn kím chuyện...

- Thứ giẻ rách như mày sao lại có tư cách ngồi đây học cùng bọn tao ?_ 1 con nhỏ lôi cô ra khỏi ghế