
nhận ra Ngọc My cũng đơn giản vì bài nhạc trên điện thoại cô , cách vừa nói chuyện điện thoại vừa đi lung tung , và nhất là vết sẹo trên cánh tay của cô. Khi lúc nhỏ , Ngọc My học làm cơm chiên , lúc đó Tuấn đứng cạnh phụ cô nhưng sơ ý anh làm tay cô bị thương một đường trên cánh tay phải luôn vết thương đó may 5 mũi nên bây giờ vẫn còn sẹo nên không khó nhận ra cô trên đường ngày hôm nay .... Và còn 1 thứ nữa , đó là sợi dây chuyền cỏ 3 lá cô đeo là Tuấn làm tặng cô , sợi dây có 1 không 2 chứa rất nhiều kỉ niệm của cô và Tuấn .... Khi nãy thấy sợi dây chuyền đó càng làm Tuấn khẳng định cô chính là cô nhóc hồi nhỏ
" Trương Hoàng Ngọc My "
*******************************
( GÓP Ý CHO MÌNH NHAZZ )
<<< Bíng boong >>>
- Ai đấy ? Ra ngay _ Mẹ cô lật đật đi từ trong ra mở cửa
- Dạ cháu Ái Di ạ , cháu muốn gặp Ngọc My _ Di
- Nó đang ở trên phòng , cháu vào trong ngồi , bác có chuyện muốn nói với cả hai đứa _ Mẹ cô
- My ơi , xuống đây , Di ghé chơi kìa _ Mẹ cô nói vọng lên , cô vội chạy xuống ....
- Ta có chuyện muốn nói _ Sau khi mời Di vào nhà , mẹ cô ôn tồn nói
- Sắp tới , ta và cả bố con sẽ qua Paris định cư _ Mẹ cô
- Định định cư sao ???_ My
- Ừm , con ở lại học xong lớp 12 rồi mẹ sẽ làm thủ tục con sang Paris nhé _ Mẹ cô
- Di , cháu thay Bác lâu lâu qua canh chừng Nó nhé _Mẹ
- Con không quậy đâu , mẹ yên tâm , con sẽ nhớ bố mẹ đấy _ cô
- Ừm , mẹ cũng sẽ nhớ con , ráng học tốt nhé !_ Mẹ cô
- Vâng , mẹ mẹ cho con với Di đi chơi tí nhé _ My
- Ừm , đi sớm về sớm
Đơn giản là Ngọc My không muốn thấy bố mẹ cô đi , cô muốn khi đi chơi về là bố mẹ cô đã đi , cũng phải thôi , cô yêu bố mẹ Nó lắm , nhưng cũng phải để cho bố mẹ cô có khoảng thời gian riêng chứ ... My kéo Di đi , Di chỉ biết nhìn cô . Di biết cô rất buồn nhưng đành phải để cô vậy thôi , rồi cô sẽ nhanh vui lại .... Di và cô dừng lại tại 1 quán nước .
- Hai em dùng gì ?
- Cho em ly cappuchino và sữa tươi _ Di
10' chị phục vụ bưng ra , Di đẩy ly cappuchino về phía My , cô nhìn Di rồi cười ...
- Sáng cúp học , các thầy cô nhắc mày quá trời , còn nữa hotboy Tiến Minh và hội trưởng Tiến Vũ nhắc mày á .... _ Di
- 2 anh em họ kím tao làm gì ???
- Không biết nữa _ Di
- Sáng ... tao gặp The Prince _ Ngọc My lưỡng lự nhưng rồi cũng nói cho Di nghe
- Sao ??? Thiệc chứ ??_ Di
- Ừm , không sai _ cô
- Mà thôi đừng nhắc tới _ nhâm nhi ly nước rồi nhìn ra ngoài cửa sổ , suy nghĩ gì đó rất sâu xa ....
" Không biết ba mẹ mình thế nào nhỉ , anh Hải sống ra sao ở thế giới bên kia ?? "
- Ê , ê , tư tưởng gì thế ?_ Di đụng vào người cô làm cô giật mình
- Không có gì , uống đi rồi về , có lẽ bố mẹ tao đi rồi _ Ngọc My nói khẽ có giọt nước mắt lăn dài trên má ... Cô buồn vì phải xa bố mẹ , tận 2 năm mới có thể gặp lại ....Cô lại tiếp tục nhâm nhi ly cappuchino ấy ... Sau đó , cô vẫn không về mà cùng Di đi mua sắm ..... Cô muốn gạt bỏ hết mọi thứ , thoáng chốc cô nhớ Hải , anh ấy rất thương cô , cô nhớ ba mẹ mình ... Vừa đi vừa suy nghĩ cô lại đụng phải một người .... My không té , nhưng chỉ biết cúi gằm mặt xuống ...
- Xin ... xin lỗi
- Ơ , không sao
- Này cô bé , ngẩng mặt lên đi , anh đâu bắt lỗi em ..
Ngọc My ngẩng mặt lên và không khỏi ngạc nhiên xen lẫn chút khó chịu , trời ạ , người cô đụng phải là Tiến Vũ - hội trưởng trường cô ... Hắn và Tiến Minh đang đi chung ... Thấy cô , Vũ và Minh đều hỏi han đồ ...
- Ủa , là em sao , sao sáng nay không đi học _ Minh
- ... không thích _ Cô
- Cỏ vẻ như là cô nhóc đây đang muốn chịu hình phạt rồi _ Vũ lạnh lùng
- Muốn phạt gì thì mai phạt _ My
- Ôi , nhóc hôm nay bị gì à ?_ Vũ không khỏi ngạc nhiên trước thái độ ủ rũ của My .
- Đây là supermarket không phải School _ My
- Ơ , xin lỗi hai anh , hôm nay My Nó không vui _ Di chen vào
- Em sao thế ?_Vũ
- Không sao cả , tôi muốn về , mong hai bạn đây tránh đường _ Cô lách sang một bên rồi thong thả bước đi chưa kịp để Vũ và Minh ý kiến gì ... Di cũng nhanh chóng đi theo ... Thế rồi quãng đường đi cả 2 đều im lặng ,họ về nhà ... Và giờ đây tâm trạng cô càng thêm nặng trĩu ... Bố mẹ cô đã đi ... Cô chưa mở cửa vào nhưng cô cảm nhận được , giọt nước mắt ấy lần nữa lại rơi ... Cô sẽ phải sống một mình sao ?
Bỗng nhiên từ đâu có người chạy đến bên cạnh cô , nhìn cô rồi anh lấy tay xoa đầu cô . Cô giật mình , quay mặt lại và lại chạm phải gương mặt cũ , cũ nhưng vẫn đẹp , đẹp lộng lẫy trong 10 năm nay ....
- Minh ... Minh Tuấn _ Cô khẽ gọi , giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi ... Cô vui vì có thể gặp lại bạn nhưng có lẽ cô nên né vì không muốn liên lụy đến anh ....
- Tưởng quên anh luôn rồi chứ ?_ Tuấn đang đứng trước mặt Ngọc My ...
- Hihi .... v