Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324981

Bình chọn: 8.00/10/498 lượt.

ông!”

Tôi đem hai tay quàng trên cổ hắn, đôi môi của mình nhiệt liệt cùng hắn hôn.

Bàn tay Đỗ Thăng vuốt ve dọc theo sống lưng của tôi, sau đó thăm dò vào trong
váy của tôi, không ngừng trêu chọc.

Tôi rên rỉ thật thấp để mặc cho hắn trêu chọc, hai tay dò hướng hông của Đỗ
Thăng cởi thắt lưng của hắn. Đỗ Thăng vô cùng phối hợp với tôi, rất mau đã
buông thắt lưng của hắn ra cũng mở khóa kéo của hắn.

Sau đó, tôi nhìn đến nơi đó đang trướng thật to, lập tức mắc cỡ cả khuôn mặt đỏ
bừng, không tiếp tục xuống tay được nữa. Đỗ Thăng thấy bộ dạng e sợ của tôi,
cắn nhẹ bờ môi của tôi nói: “Có đầu không có đuôi nha đầu hư!” Sau đó tự mình
động thủ giải phóng cho Đỗ Nhị.

Đỗ Nhị chui ra nhảy cà tưng thì tôi sợ hãi thốt lên vùi mặt vào ngực Đỗ Thăng
một chút cũng không dám động đậy. Đỗ Thăng vén váy của tôi lên, nâng thân thể
của tôi lên, sau đó để tôi hướng về phía Đỗ Nhị nhẹ nhàng ngồi xuống.

Tôi không khỏi rên rỉ ra tiếng. Cảm giác thật tuyệt vời.

Động tác Đỗ Thăng nhanh hơn, tôi phập phồng thở gấp hơn. Tiếng rên trong miệng
tôi tràn ra càng lúc càng ngắn càng gấp rút, cả người từng điểm từng điểm chìm
trong ý loạn tình mê luân hãm.

Sau một hồi tăng tốc lắc lư làm bắp đùi của tôi ê ẩm như nhũn ra, cuối cùng Đỗ
Nhị cũng đem mồ hôi nóng bỏng của hắn chảy ra. Tôi vô lực dựa trên người của Đỗ
Thăng, trở về vị trí vừa kích tình kia.

Đỗ Thăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của tôi mà nói: “Bé con, anh muốn ngày mai
về nước một chuyến.”

Tôi khụt khà khụt khịt, làm nũng mà nói: “Ừm, Anh phải sớm trở lại thăm em đó.
Còn nữa, nhất định anh phải quay lại, em sẽ rất nhớ anh.”

Đỗ Thăng sử dụng cái trán của hắn chống đỡ cái trán của tôi, sau đó nói với
tôi: “Phẩm Phẩm, yên tâm, tất cả rất nhanh rồi sẽ ổn thôi.”

Tôi nghe lời gật đầu. Nhưng tất cả cũng sẽ rất nhanh có được hay không?

...

Ngày hôm sau Đỗ Thăng phải đi, tôi từ trên lầu theo xuống tới lầu dưới, từ
trong thang máy đi theo ra ngoài thang máy, từ nhà trọ theo tới phi trường.

Đỗ Thăng than thở nói: “Bé con, ngoan, mau trở về đi, anh sẽ rất mau trở về với
em.”

Tôi không yên lòng nắm tay áo của hắn hỏi: “Mỗi ngày anh đều gọi điện thoại cho
em có được không? Có khi nào anh gọi được vài lần thì sẽ không thèm để ý em
nữa? Có khi nào mấy ngày nữa anh đột nhiên thông báo cho em biết, anh sẽ kết
hôn, cũng không phải cùng em? Có thể như vậy hay không...”

Đỗ Thăng đưa tay bịt kín miệng của tôi, đau lòng nói với tôi: “Nha đầu, em đang
đào khoét trái tim của anh đấy! Sẽ không! Chắc chắn sẽ không! Anh sẽ quyết tâm,
cùng lắm thì thân bại danh liệt, bị người khác thóa mạ đi, tóm lại, sẽ không
bao giờ không để ý tới em nữa!”

Tôi gật đầu một cái, cố gắng mỉm cười với Đỗ Thăng nói: “Ừh! Được rồi! Em sẽ
không nghĩ lung tung nữa! Anh mau đi đi, sau đó nhanh trở lại nhé.”

Đỗ Thăng hôn tôi, sau đó buông tôi ra, xoay người rời đi.

Tôi cnhìn tay mình, mới vừa nãy tay áo của hắn còn nhẹ nhàng trong tay của ta
giờ đã rời đi, cả trái tim tôi bất an quặn đau.

Tôi đứng ở trên đường từ từ bước đi, nước mắt bất tri bất giác tràn ra.

Tôi sợ Đỗ Thăng kia xoay người, sẽ lại một lần nữa là tê tâm liệt phế biệt ly.

Hai ngày nay rất nhiều chuyện đã thoát khỏi quỹ đạo vốn có của nó, trong lòng
của tôi vốn đã rối tinh rối mù, nay Đỗ Thăng rời khỏi, khiến tôi giống như
không còn chỗ dựa, đối với tương lai bàng hoàng thấp thỏm.

Tôi ngồi lên chiếc ghế ven đường, nhận nhận chân chân cúi đầu khóc nức nở.
Người đi đường nhất định sẽ cảm thấy tôi là người đang thất tình. Tôi cũng rất
sợ, sợ lần này chúng tôi sẽ chia tay, tôi thật sự lại thành người thất tình.

Thời điểm tôi một mình cúi đầu khóc đến không cách nào kiềm chế, trong tầm mắt
mơ hồ xuất hiện một đôi giày đàn ông màu đen. Tôi theo đôi chân kia ngẩng đầu
nhìn lên, xuyên thấu qua mặt tràn đầy lệ, tôi thấy được khuôn mặt tuấn mỹ biểu
hiện đau lòng.

Đỗ Thăng! Sao hắn lại không có lên máy bay!

Tôi từ trên ghế đứng lên nhào vào trong ngực của hắn, lớn tiếng nghẹn ngào hỏi
hắn: “Sao anh còn ở đây? Không phải anh đã lên máy bay rồi sao? Sao anh lại trở
lại vậy?”

Đỗ Thăng vỗ nhẹ lưng của tôi nói: “Ngốc quá, anh không yên lòng, cũng không bỏ
được em!”

Tôi nghe xong hết sức vui mừng liền khóc nhiều hơn, dũng cảm lớn tiếng nức nở.

Đỗ Thăng bất đắc dĩ trấn an tôi: “Được rồi, Được rồi, Phẩm Phẩm ngoan, đừng
khóc nữa. Anh dẫn em cùng trở về nhé.”

Tôi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Đỗ Thăng thậm chí đã quên khóc mà hỏi hắn: “Dẫn em
cùng trở về? Nhưng mà em còn phải đi học...”

Đỗ Thăng lau nước mắt trên mặt cho tôi nói: “Ngốc quá, chồng em sẽ tự đi gặp giáo
sư để giúp em xin nghỉ phép, về điểm thi của học kỳ này thì anh Đỗ đây có gì là
không biết làm chứ? Chờ xử lý xong mọi việc, chúng ta sẽ cùng nhau quay lại
đây. Để em ở đây một mình, anh lo lắng em sẽ khóc đến mất nước mà chết đó.”

Tôi lập t


XtGem Forum catalog