
õ mình mơ thấy gì nên tưởng câu nói vừa rồi là thật. Nhỏ đỏ mặt, quay lưng tính bỏ đi thì nhóc nắm tay nhỏ lại.
– Cô đi đâu thế? – nhóc ngừng cười.
– Đi về! – nhỏ trả lời trống không.
– Ở lại với tôi đi! – nhóc nài nỉ.
– Ở với anh chán chết! – nhỏ chun mũi.
– Là sao? – nhóc nghiêng đầu.
– Là chán quá mà chết đấy đồ ngốc! – nhỏ thè lưỡi.
– Thì bữa nay đi bar với tôi, tôi hứa làm cho cô cười! – nhóc nài nỉ – Nếu không thì tôi cũng chán quá mà chết thôi!
– Sao cũng được! – nhỏ thở dài.
Nhóc đưa cho nhỏ một cái mũ bảo hiểm màu đen rồi chở nhỏ thẳng tới quán bar quen thuộc. Nhỏ lết vào trong, lẽo đẽo theo sau nhóc. Vừa bước chân vào bar là nhóc đã có vài chục cô bu tới, hỏi tới tấp làm nhỏ ngao ngán. Nhỏ ngồi trước quầy bar, gọi một cốc Whiskey rồi thưởng thức một mình. Cái vị đắng đắng, ngòn ngọt mà lại chua chua của nó làm nhỏ cảm thấy buồn. Nhìn nhóc gỡ từng tay của mỗi cô ra mà nhỏ thở dài. Tại sao lại đau thế nhỉ? Nhỏ bất giác cười nhẹ, nhỏ thích nhóc trêu chọc nhỏ dù chỉ một chút. Nhưng tại sao nhóc không bao giờ tươi cười với nhỏ như lúc nhóc cười với nó?
Bên ngoài, những hạt mưa nặng trĩu thả mình xuống mặt đất, nhảy nhót trên mái nhà. Nhỏ trả tiền cho li rượu rồi ra ngoài. Nhóc vội vàng chạy theo sau nhỏ.
– Khoan đã! Cô tính đi đâu? – nhóc chạy theo sau cô, nói lớn.
– Đi về! – nhỏ nói, tiếp tục bước đi dưới làn mưa mỏng.
– Cô đứng lại được không? – nhóc rảo bước, nhỏ không nói gì, tiếp tục đi – NGUYỄN MINH THƯ!!! SAO CÔ CỨNG ĐẦU QUÁ VẬY?
– Tôi xin lỗi thiếu gia, tôi không dám! – nhỏ cười đểu, sải bước dài trên con đường mòn trong hẻm – Vả lại, cậu đâu có cần tôi, vào trong với mấy cái cô chân dài ấy không phải vui hơn sao?
– Này! – nhóc cuối cùng cũng đuổi kịp theo nhỏ, nhóc lôi nhỏ ngược lại rồi nắm chặt lấy hai vai nhỏ – Cô đang ghen đấy à?
– Không, chỉ nói đúng sự thật thôi! – nhỏ quay mặt qua chỗ khác.
– Tôi … – nhóc ngập ngừng – Nhắm mắt lại đi!
– Làm gì? – nhỏ vùng vằng nhích ra nhưng nhóc ôm nhỏ chặt hơn.
– Nhắm mắt lại đi! – nhóc nhìn cô với đôi mắt nâu sâu thẳm.
Nhỏ nhắm khẽ mắt, mặc kệ nhóc. Lúc này trời mưa to, những hạt mưa nặng mặt làm mặt nhỏ ướt đẫm. Nhưng không chỉ có nước mưa mà hoà lẫn trong đó còn có nhưng giọt nước mặt mặn chát từ khoé mi của nhỏ. Nhóc bất chợt nhận ra rằng nhỏ đang khóc, bỗng nhiên tim nhóc nhói lên. Nhóc cúi xuống hôn lên mí mắt của nhỏ rồi buông nhỏ ra. Nhỏ mở mắt, nhìn nhóc với đôi mắt giàn giụa nước mắt rồi bỏ chạy. Nhóc chỉ nhìn nhỏ bỏ chạy mà không dám níu kéo hay chạy theo sau. Nhóc có một cảm giác tiếc nuối khi nhìn theo bóng nhỏ khuất dần sau làn mưa dày nặng hạt của buổi chiều buồn.
————————————————————-
Nyan~ Mai là sinh nhật mình, mình xin phép nghỉ một buổi! Hy vọng là mình có thể up thêm một chap vào thứ Hai hay thứ Ba! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình!
Tôi ngồi trong bồn tắm, chờ một ngày nhàm chán khác trôi qua. Thật là vô vị và tẻ nhạt khi tôi bây giờ bắt buộc bị nhốt trong nhà và không được làm gì, chỉ ngồi nghỉ để lấy lại máu và ăn nhưng món đồ ăn kinh khủng. Biết vậy hôm đó tôi đã xử lí chúng ngay, chẳng dại gì mà chờ cho tới khi nó hay hắn tới cứu! Hắn đánh giá tôi thấp quá! Mà nhắc tới hắn, tôi nằm dài ra giường thở dài.
– Ba ngày rồi … – tôi nhìn nóc nhà tự nói với bản thân – Rút cuộc là anh đi đâu?
Tôi nhắm mắt, thả mình trong nước.
“Tách”
“Tách”
Hai giọt nước chảy xuống làm mặt nước giao động, lan tan chạy ra ngoài. Tôi thật sự không thể định dạng được đó là nước từ vòi hay nước từ khoé mắt tôi. Tại sao? Tại sao hắn không về mà tôi lại thấp thổn lo cho hắn? Chẳng phải trước kia tôi ghét hắn lắm sao? Chính hắn là kẻ cướp đi nụ hôn đầu đời của tôi còn gì? Sao tim tôi lại đau thế nhỉ? Tôi gào lên tên hắn trong câm lặng, nước mắt chảy dài trên má.
– Nói cho tôi biết đi mà! Anh đang ở đâu? – tôi cúi đầu nhìn mặt nước đang rung động vì những giọt nước mắt từ khoé mi tôi.
Tôi tắm xong, bước ra ngoài ban công, đứng đó nhìn những áng mây trôi qua rồi thở dài.
“Cạch”
Tiếng mở cửa vang lên, tôi quay lại tràn đầy hi vọng, mong đó là hắn. Nhưng hi vọng nhiều quá rồi cũng thất vọng. Tôi chạy vào phòng, nhìn cánh cửa từ từ hé mở, mang theo chút ánh sáng lẻ loi mà nắm chặt tay trên ngực mà cầu nguyện.
– Tỉ tỉ! – giọng nó vang lên thật nhẹ nhàng, đi cùng nó là Huy và nhóc.
– Mấy đứa về chi vậy? – tôi nhìn tụi nó ngạc nhiên.
– Thì … lo tỉ tỉ ăn cơm trưa một mình buồn chán nên … – nó ôm hộp bento chạy ù vào phòng.
– Thế à? – tôi cười gượng nhìn mặt đất – Để tỉ tỉ dọn đồ ăn rồi mình đi ha!
Nó không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Huy và nó mở hộp bento ra trước, ngồi chờ tôi. Còn nhóc thì thật im lặng, không nói nhiều như mọi khi. Bất giác, nó nhìn nhóc chăm chú rồi nghiêng đầu nhỏ nhẹ.
– Bữa nay huynh đập đầu vào đâu hả? – nó nhìn nhóc với đôi mắt cún con.
– Hơ … – nhóc nhìn lên ngạc nhiên – Muội nói con gì bị đập đầu cơ?
– Muội hỏi huynh bị đập đầu vào đâu hay sao mà … – nó gắt nhưng rồi ngừng lại giữa chừng.
– Không, chỉ là bữa nay Thư nghỉ học, không biết có sao không thôi! – nhóc thản nhiên trả lời.
– Phụt!!! –