
ôm em và hôn em 1 cái thật sâu, em ú ớ 1 tí rồi thôi. Em ngồi cạnh nó, dựa người vào ngực nó.
Ngủ từ sáng giờ à, không đi chúc tết à?
Người ta dậy từ sáng sớm, xong xuôi rồi mới ngủ nha
Thiệt không?
KHông tin hả, không tin thì thôi
Ơ, em hỏi thôi chứ có nói không tin đâu
Nó với em nc âu yếm nhau 1 lúc rồi đi ra phòng khách ngồi chơi, nói là phòng khách chứ cũng là lại bàn ngồi thôi, chứ nhà nó làm gì có phòng ngủ với phòng khách chứ, cái nhà gỗ đừng đầu nhà nhìn hết sạch sành sanh. Cảm giác có em bên cạnh thật là, mọi thứ cứ như thể tan biến vào hư không.
Đi chơi nha miệng lém lỉnh, cái mắt chớp chớp.
Đi đâu?
xuống vinh
Xa...
Điiiiii..... em nũng nịu nó.
Ừm..thì đi, nhưng phải hôn đã
Không hôn. Có đi không? em giở cái giọng sư tử lên với nó
Ừ, thì đi. Sợ. Nhưng chờ mẹ về đã, chả ai trông nhà, mà về cho mẹ biết kẻo tí về muộn mẹ lo.
hì..........dạ em ngoan ngoãn, thấy yêu em lắm.
Một lúc sau mẹ cũng về, vừa thấy mẹ em chạy ra luôn
Mẹ, mẹ đi đâu về đấy ạ nhìn em lanh chanh, thấy ghét. Lại còn gọi là mẹ nữa chứ, kiểu này sau 2 người mà về 1 phe là nó chết chắc luôn.
Con à Hạnh, đến khi nào đó con. Mẹ đi chúc tết vòng trong xóm (Từ bây giờ mình sẽ gọi tên em, không là H nữa mà là Hạnh, Ngân Hạnh)
Dạ, con đến đc lúc rồi, lục hết bánh ăn rồi, T ngủ như heo ấy mẹ ạ
Ờ, nó thế đó con, lớn chứ chả biết khôn gì con à
Hì.......dần anh ấy khôn mà mẹ
Thôi cô ơi, dóc quá. Mà mẹ toàn nói xấu con thôi. Thế con chỉ có nước ế thôi mẹ
mày lại nói ngất nữa rồi mẹ nói rồi cười, nụ cười vui vẻ của một người tần tảo nuôi con khôn lớn, lời mẹ nói cũng đúng, nó chưa lớn, nó còn thiếu bản lĩnh, còn suy nghĩ nông cạn quá.
Mẹ, con với Hạnh đi chơi tí nha
Ừm, 2 đứa đi cẩn thận, không như hôm trước là về bố mày cấm cửa luôn đó
Dạ... con biết rồi mà
Chào mẹ rồi 2 đứa vi vu đi chơi xuân.
Giờ đi đâu?
Ừ................. đi công viên nha. Đến cái ghế đá hôm trước mình ngồi ấy
Lạnh lắm, mà sợ hôm nay chưa mở cửa
Thì cứ xuống đi, lạnh thì có em ôm, không mở thì mình lại đi dạo
Ờ ờ, lạnh không ôm mặc kệ đó
Hứ
Cũng may hôm nay công viên vẫn mở cửa. Nó và em vào đúng ghế đá tối qua. Ngồi, em dừa vào nó, nhẹ nhàng trong cái lạnh mùa xuân (lạnh chả khác gì mùa đông đâu). Hôm nay em nói cho nó biết vì sao hôm đó thằng V bỏ Th đứng giữa đường như thế. Trước khi nó tỏ tình với em, V cũng đã kéo em đi để tỏ tình, nhưng em đã từ chối, từ chối vì nó. Nó vui, nhưng trong nó vẫn có 1 nỗi lo, làm sao để là thằng 'đàn ông' như em muốn, làm sao để xứng đáng với tình yêu của em đã dành cho nó, khi mà nó còn kém rất nhiều thằng khác đang theo đuổi em.
Ngày mai, lớp nó tổ chức đi chơi, nó và em lại gặp nhau, một ngày mới nữa đang chờ nó.
Vậy là nó đã quyết định dấn thân vào cuộc tình với em, đối mặt với ai đó đang muốn chống đối nó, ngăn cản nó và em đến với nhau. Nhưng giờ, nó và em đã nắm tay nhau, cùng đi chung 1 con đường, đường đời đầy chông gai, gian nan và thử thách.
Hai đứa diễn phim Hàn Xẻng mà quên mất xung quanh nó và em lúc này có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn. Lúc đó thật sự mới cảm thấy sến cmn luôn. Để tránh những cặp mắt đang nhìn cái mặt đỏ bừng em lại ôm nó, úp mặt luôn vào ngực nó cười tủm tỉm. Má nó chớ, lúc ôm khóc sướt mướt thế thì chả ngại, giờ xong xuôi rồi thì lại ngại, lạ thế chứ. Nó ôm lấy em, vuốt lên mái tóc em, nhìn mọi cười bằng ánh mắt cảm ơn thân thiện, cười ngại ngùng.
Thôi, đi ra ngoài chút anh
Hì, ừm.. mình ra
2 đứa quay đi, dắt tay nhau bước ra.
Mà gọi anh luôn à. Nghe lạ quá nha
Hứ, không thích hả, không thích thì thôi
Ơ, ai bảo không thích nào
Hì..........
Thôi đi ra
Ờ.. em ơi...
Đi ra..
Em ơi... gọi anh nữa đi...
Nó vừa đi vừa nũng nịu em như thế, còn em cứ 2 tay đẩy nó đi ra khỏi đám đông, 2 đứa lại quên đi cái giây phút sến đó, lại đùa nghịch nhau.
Anh chỉ mong anh có đủ nghị lực, để trên môi em mãi nở nụ cười. Ở đâu đó có chăng là nỗi lo, thì giây phút này hãy để tình yêu lên tiếng.
Đùa nghịch nhau 1 lúc thì pháo hoa cũng hết (ở Vinh thường bắn có 15 phút à), em gọi cho Th để chuẩn bị về. 2 đứa ngồi trên xe 1 lúc thì 2 đứa kia cũng ra. Mặt thằng V lúc này có vẻ khó coi, cũng dễ hiểu thôi, nhưng lòng nó đành xin lỗi thằng bạn, vì nó không thể mãi dối lòng mình được.
4 đứa về, lần này nó dành cầm xe, 1 hồi phân bua thì H cũng chịu để nó làm xế. V với Th phóng lên trước, thằng V có vẻ phóng nhanh, 1 lúc đã mất hút. Nó và em vẫn từ từ chầm chậm, siết ga nhẹ để tránh đi cái lạnh đầu xuân, cũng để thưởng thức cái không khí xuân đang tràn ngập phố phường, để tận hưởng thêm cái giây phút hạnh phúc này.
Trên đường về em vẫn ôm nó, không còn líu lo như lúc đi nữa, thỉ