Em Không Hiểu Lòng Anh

Em Không Hiểu Lòng Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323501

Bình chọn: 10.00/10/350 lượt.

- Em chào chị! – Cô thư kí của anh rụt rè nhìn tôi, định nói gì đó nhưng lại thôi

- Tổng giám đốc có khách? – Tôi đợi cô ấy gật đầu rồi mới nói tiếp – Khi anh ấy xong việc, nhắn với anh ấy là tôi đợi ở
quán cafe dưới lầu. Cảm ơn cô!

Tôi nhìn cặp mắt phức tạp của thư kí thì có thể đoán được người trong
phòng là ai và họ đang làm gì. Nhẹ nhàng thì nắm tay, nàng dựa đầu vào
vai chàng rồi khóc lóc. Nặng hơn sẽ là những nụ hôn nồng cháy. Có lẽ
tôi chính là người vợ khoan dung, độ lượng nhất hành tinh. Tôi đi lướt
qua cặp mắt nhìn tôi thương cảm. Thật sự không cần đâu, vì tôi không
cảm thấy gì hết. Thật đấy…..

Tôi ngồi đợi hơn nửa tiếng thì anh mới xuất hiện. Hình như tôi đã phá
hỏng giây phút ngọt ngào của anh nên vẻ mặt anh không vui lắm. Khi nhìn tôi, cặp mắt vẫn lãnh đạm như thế

- Có việc gì?

- Không có gì, em chỉ là muốn rủ anh cùng ăn trưa thôi!

- Cô rãnh rỗi như thế sao? – Thanh Phong nhíu mày, tỏ ra bất mãn – Nhưng tiếc là trưa nay tôi có hẹn rồi!

- Vậy thì thôi! Xin lỗi đã làm phiền anh!

Tôi đứng dậy, quay lưng bỏ đi. Chẳng qua hôm nay là sinh nhật tôi, năm ngoái anh bận đi công tác, nên năm nay tôi mới biết được vợ muốn ăn cơm với chồng vào ngày sinh nhật chính là một việc làm rãnh rỗi. Tôi sẽ
rút kinh nghiệm….

--------------------------------------

Bản thân có tiền, chồng cũng có tiền, rõ là môn
đăng hộ đối còn gì. Khổ nỗi Thanh Phong lại không thích vợ mình có
tiền. Điều anh cần chính là người vợ hiền lành, phục tùng, toàn tâm
toàn ý bên anh. Mấy thứ đó tôi không cho anh được. Bản chất là thứ
không thể thay đổi, nó chỉ thay đổi vì người mình yêu. Đáng tiếc khi
tôi lấy anh, tôi không yêu anh. Đây là cuộc hôn nhân mang đậm màu sắc
hợp tác kinh tế. Chúng tôi hiểu rõ, chỉ cần nước sông không phạm nước
giếng, cuộc hôn nhân này có thể kéo dài trong hòa bình.

Ngày sinh nhật chỉ có tin nhắn chúc mừng của em
trai. Có phải tôi rất đáng thương hay không? Gia đình có cũng như
không. Đã từng có bạn bè, nhưng quay đầu lại cũng chẳng còn ai. Ngay cả người yêu thương tôi nhất cũng đã bỏ đi rồi.

Tôi đi lang thang trong khu mua sắm, cũng không
có ý định mua gì. Chỉ là không ngờ tới tại sao ở nơi cách xa công ty
anh như vậy, tôi cũng phải chạm mặt anh. Tình huống bi hài hơn nữa là
anh đang tay trong tay với một người con gái. Cô gái đó vừa chạm mắt
nhìn thấy tôi, vội vàng buông tay anh ra, cụp mắt xuống, Quả thật rất
có sức hút của mỹ nữ e lệ. Nếu tôi cũng học được những cái đó, không
biết chồng tôi có công khai đi lăng nhăng với người khác như vậy không. Xem như cô ấy cũng biết điều, tôi vui vẻ bước tới chỗ anh. Vẫn là cặp
mắt đen kịt, u ám nhìn tôi.

- Trùng hợp thật! Em tưởng là trưa nay anh bận việc với khách hàng. Không nghĩ anh lại có sở thích đi sắm đồ thế này!

Tôi đưa mắt nhìn cô gái đứng cạnh anh. Haiz, sao cô ta có thể đóng đạt
vai nữ chính hiền thục, nhu mì, chịu đựng thế chứ. Nếu ngày trước, tôi
chưa quen cô ta, tôi chắc là sẽ thương xót, cảm thấy tội lỗi mà hai tay dâng chồng mình cho cô. Lan Linh đưa cặp mắt đã sắp đỏ hoe nhìn tôi,
miệng lí nhí

- Bạch Vy!

- Lan Linh! Lâu lắm rồi không gặp nha! – Muốn
đóng kịch, tôi đóng với cô – Sao hai người lại đi chung với nhau vậy?
À, hôm nay là sinh nhật mình, chắc anh ấy cầu cứu cậu đi mua quà cho
mình chứ gì. Thiệt là….

Da mặt tôi dày, nói không thành có, cô ta chắc chắn cũng biết, nhưng
tôi chẳng qua cũng chỉ ám chỉ cho cô ta biết tôi là ai, cô ta là ai mà
thôi

- Thôi đi!….. Lan Linh, em tự về nhà nhé! Còn em, về với tôi!

Dứt lời , Thanh Phong nắm tay tôi lôi đi. Tôi khinh bỉ trong lòng, mỹ
nhân chưa kêu cứu, anh hùng như anh tỏ vẻ làm gì. Tôi quay lại nhìn Lan Linh, ánh mắt nói với cô ta: “Xin lỗi, chồng mình thật bất lịch sự!”

----------------------------------------------------

Anh gần như quăng tôi lên xe. Đàn ông luôn cảm thấy vợ
mình là sư tử, còn bồ nhí là các em thỏ đáng thương. Tôi liếc nhìn anh
một cái, rồi chuyển ánh mắt ra ngoài cửa. Không khí trong xe quả thật
rất là ngột ngạt. Yên tĩnh đến đáng sợ

- Sau này có đi ngoại tình, cũng không cần công
khai như thế, anh không nể mặt tôi, cũng biết bảo vệ mặt của anh. À còn có khuôn mặt của cô người mẫu đang lên kia nữa. Anh muốn báo chí có
việc làm hả? – Tôi là người đầu tiên lên tiếng

- Cô không cần quan tâm! Tôi hiểu rõ việc mình làm…

- Anh đừng nhọc sức như thế. Tôi mãi mãi không ly dị anh đâu…

- Cô…

- Vì tôi không hạnh phúc, nên tôi muốn các người cũng như vậy!

Tiếng phanh xe chói tai vang lên. Chồng tôi lại lên cơn điên rồi. Người đàn ông dễ nổi giận như vậy, làm sao mà làm việc lớn đây. Mà có lẽ chỉ khi đụng vào vấn đề Lan Linh, anh mới thể hiện bộ mặt này với tôi. Xem ra cũng thú vị hơn là biểu tình lãnh đạm, không chút cảm xúc.

- Cô thật là phụ nữ đáng sợ!

Tôi không thèm trả lời anh, im lặng ngả người ra, nhắm mắt lại.

-----------


Lamborghini Huracán LP 610-4 t