Pair of Vintage Old School Fru
Em Không Hiểu Lòng Anh

Em Không Hiểu Lòng Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323652

Bình chọn: 9.5.00/10/365 lượt.

của em trai mình quá! – Hoàng Khải tươi cười
nhìn tôi – Trước mắt anh ta không làm gì đâu, cuộc đua này còn dài mà….

Lúc này em trai đã ôm lấy tôi, cố gắng kiềm chế cơn run rẩy của tôi. Tôi
vỗ vỗ lên lưng nó, báo rằng mình không sao. Em trai tôi mới 24 tuổi,
tôi chỉ ước rằng nó có thể vô tư mà sống như Phúc, có thể nhìn thấy nó
cười vui vẻ với cả thế gian chứ không chỉ với mình tôi. Nó càng mạnh mẽ tôi lại càng thấy đau lòng

————————–

Hôm nay là ngày toà công nhận tôi và anh sẽ ly hôn. Tôi đến sớm một chút, đứng đợi anh trước cổng toà án. Khoảng 15 phút sau, anh từ trên một
chiếc xe hơi bước xuống. Vẫn cái dáng người cao ngạo, khuôn mặt anh
tuấn, từ từ bước về phía tôi

- Dường như em rất nôn nóng!

- Tôi không có thói quen để người khác đợi mình. Vào trong thôi!

Chúng tôi vào một phòng kín, một vị quan toà đã ngồi đợi sẵn. Như hàng
ngàn vụ trước đó, ông ta bắt đầu bằng hàng loạt câu hỏi hai bên có tự
nguyện không, cũng khuyên giải, cũng đề nghị, sau đó là vấn đề chia tài sản. Thật sự trong cuộc sống hôn nhân này, tôi không đóng góp gì cả,
nên cũng không đòi hỏi gì. Cuối cùng tài sản chung của chúng tôi được
chia 3/7, tiền mặt sẽ được chuyển vào tài khoản của tôi. Tôi tự nhiên
thấy buồn cười, số tiền tôi đang có còn không biết dùng vào việc gì,
bây giờ lại tăng thêm một ít nữa.

Chúng tôi thật sự đã ly hôn.

Tôi bước ra ngoài cổng, hít một hơi thật sâu, tận hưởng hương vị tự do. Thanh Phong đi đằng trước, bất chợt quay lại, ánh mắt phức tạp chiếu
thẳng vào người tôi. Tôi cũng không kiêng dè nhìn lại anh ta

- Em đi bằng gì tới đây? – Thanh Phong đột ngột hỏi

- Taxi!

- Tôi đưa em về!

Tôi ngạc nhiên nhìn Thanh Phong. Hoá ra khi không còn là vợ chồng, tôi sẽ may mắn nhận được sự lịch thiệp của anh. Tôi nhún vai, sau đó lắc đầu ý không cần thiết

- Tôi mời em bữa cơm!

- Anh sao vậy? Bỗng dưng muốn tán tỉnh tôi sao? – Tôi cười cười

- Haha! Tôi không nghĩ em có thể nói những câu nói đùa…

- Cũng những câu như vậy ngày xưa anh lại nghĩ là tôi đang mỉa mai anh đấy!

Thanh Phong đột nhiên im lặng. Rõ ràng rằng khi anh không nói chuyện,
tôi thật sự không hiểu anh đang nghĩ gì trong đầu. Cặp mắt của anh lúc
nào cũng sâu thẳm, càng nhìn càng lạc lối. Tôi cúi đầu, bước ngang qua
người anh. Bỗng nhiên anh nắm tay tôi kéo lại, khi tôi còn chưa kịp
hoàn hồn thì anh đặt vào tay tôi một vật. Là sợi dây chuyền của mẹ. Tôi nắm chặt bàn tay mình lại, cảm kích nhìn anh

- Cảm ơn anh! Anh tìm thấy nó ở đâu?

- À ờ, trong kẹt tủ quần áo…

Tôi gật gật đầu, bỏ qua sự ngập ngừng trong giọng nói của anh. Tìm thấy nó là tốt rồi.

- Được rồi! Sau này em đừng tìm Lan Linh nữa!

- …Hoá ra anh mời tôi ăn cơm là để nói với tôi rằng đừng kiếm chuyện
với cô ta nữa hả? – Một nỗi chua chát dâng lên trong lòng tôi. Tại sao
hết lần này đến lần khác tôi đều tưởng bở về tình cảm của anh, sau đó
lại một mình ngồi liếm láp vết thương. Sự vô tình của anh quả thật rất
tàn nhẫn

- Không phải….

- Anh vẫn còn nghĩ tôi đánh cô ta?

-…..

- Thanh Phong! Anh từng là bạn với tôi và Lan Linh hơn bảy năm, Tính
tình của tôi ra sao, của Lan Linh ra sao, anh còn không hiểu hơn lòng
bàn tay hay sao? Anh thật khiến cho tôi quá thất vọng.

Thanh Phong nắm chặt nắm đấm, lần đầu tiên anh cúi đầu trước tôi. Hình ảnh
ấy không những không làm tôi hả hê, ngược lại càng làm tôi cảm thấy ê
chề. Thanh Phong, rõ ràng anh biết Lan Linh là con người thế nào, sao
anh mãi mãi bênh vực cô ta, dồn ép tôi đến đường cùng. Đó chính là cách anh thể hiện tình yêu phải không? Sao tôi không thể cảm nổi tình yêu to lớn của anh, chỉ thấy nó quá ngu ngốc. Ngày xưa anh rất phóng khoáng, yêu ghét rõ ràng. Dù anh yêu Lan Linh nhưng nếu cô ấy làm sai nhất định phải xin lỗi. Dù không làm nhiều trò như Hải Lâm nhưng anh đối với tôi rất vui vẻ, thường hay chọc tôi cười. Thanh Phong rõ ràng khác xưa quá nhiều. Phải chăng chính sự lựa chọn sai lầm của tôi đã gây ra sự thay
đổi đó

- Anh nhất định phải hạnh phúc!

Thanh Phong ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn tôi. Anh không ngờ tôi sẽ thốt ra câu đó, ánh mắt tràn ngập sự rối loạn nhìn tôi. Tôi mỉm cười, vỗ vỗ
lên vai anh, sau đó bước ra ngoắc chiếc taxi đang chạy tới. Thanh Phong nói với theo khi tôi leo lên xe

- Em cũng phải thật hạnh phúc!

——————————

- Chị hai, chị muốn đi du lịch không? – Hoàng Khải vừa ăn xoài vừa hỏi

- Đi du lịch?

- Phải, em đăng kí tour cho chị. Đi cho khuây khỏa. Sẵn tìm về cho em một anh rể mới. Hehe.

- Nói xàm! – Tôi nhét miếng xoài mới gọt vào miệng nó – Chị không muốn đi, nhưng mà em có thể giúp cho chị việc khác. Kiếm cho chị một việc
làm, nhớ rõ là kiếm chứ không phải giới thiệu

- Èo, chị cứ hay quan trọng vấn đề! Kiếm hay giới thiệu thì cũng vậy
thôi…Mà không phải chị thích vẽ tranh sao, cứ ở nhà vẽ là được rồi…

-