
sẽ không bao giờ làm
con bị tổn thương nữa.
Tại mẹ ích kỷ không kiềm chế được cảm xúc
của mình nên đã làm liên lụy đến con…
Xin con đừng xảy ra chuyện gì!
Đừng bỏ rơi mẹ nhé!
Có gì
chúng ta sẽ cùng nhau bước đi , sống cùng nhau … Chết cũng cùng
nhau…
Chắc con đói rồi đúng không?
Để mẹ đi kiếm gì đó cho con ăn
nhé!!
Thở dài trong lo lắng , rồi cô đứng dậy một tay ôm bụng , một tay
vịn tường hoặc một vật gì đó rồi chậm chạp bước đi … Bởi vì đầu
óc choáng váng , quay cuồng , cô sợ , nếu cô không có vật gì để níu
giữ thì cô sẽ ngã mất .
Đến lúc đó bé con của cô sẽ rất đau và
sẽ gặp nguy hiểm hơn…
Uể oải bước vào phòng bếp , mà trong lòng chẳng muốn ăn chút nào
… Nhưng nếu không ăn ,thai nhi sẽ không có dinh dưỡng mà sống . vì thế
cho dù không muốn cô cũng ép mình phải ăn tất cả chỉ vì bé con đang
lớn dần trong bụng này…
Vừa mở tủ lạnh ra nhìn vào… Thì một mùi tanh , khó ngửi từ trong
đó sộc ra khiến cho vội bịt chặt miệng , chạy vội vào nhà tắm…
Nhưng do không kịp tìm thứ để vịn vào , mới chạy được vào bước
,
thì bỗng nhiên trước mắt cô tối sầm lại , chân tay run rẩy không
thể giữ được thăng bằng… ” Rầm” cô ngã mạnh xuống đất đau đớn.
Cơ thể đau đớn cô không quan tâm.
Điều cô sợ hãi là bụng cô đau
kinh khủng , hơn thế nó còn co giật từng hồi… Ngọc Trúc Vội vàng ôm
chặt lấy bụng trong nỗi hoang mang sợ hãi như muốn bảo vệ đứa con nhỏ
bé , mong manh của mình … Chưa bao giờ Ngọc Trúc lo sợ như lúc này…
Nước mắt cô rơi không ngừng , cô ước mong sao làm ơn có ai đó đến
cứu giúp con cô… Nhưng đó chỉ là ước muốn , vì cô biết trong căn biệt
thự âm u , lạnh lẽo này làm gì có ai ở đây mà cứu giúp con cô
chứ…
Đau đớn , tuyệt vọng cô khẽ nhắm mắt chờ đợi số phận đến với
mình…
Không gian chìm trong tĩnh lặng , đôi khi nghe thấy tiếng nức nở , rên
rỉ đầy đau đớn xót xa… Cho đến khi Ngọc Trúc gần như nhắm mắt , buông
tay , từ bỏ tất cả…
Thì… Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân vội vàng .
Cứ ngỡ mình như mơ cô cố gắng dồn sức lực để gọi nhưng cô không
thể cất lên lời… Đành bất lực nằm chờ…
Tiếng bước chân đó chạy qua phòng bếp , tiếng thẳng vào phòng ngủ,
khiến tim cô thót lên một cái , cô đang hy vọng là người đó đến cứu
cô…
Dường như không tìm thấy người trong đó , cô lại nghe thấy rất nhiều
tiếng bước chân dồn dập mọi nơi.
Và có tiếng bước chân rất nhẹ đang đi về phía phòng bếp… Cũng may
chỗ cô nằm khá thoáng nên người đi vào có thể nhìn thấy ngay…Khiến cô
cũng có thể yên tâm phần nào..Giờ chỉ còn việc nằm chờ…Nếu không
phải người đó , mà chẳng may là trộm cũng chút vì chắc họ cũng
không tuyệt tình , độc ác đến nỗi thấy người chết mà không cứu
đâu…
- Ngọc Trúc~
đang suy nghĩ liên miên…Bỗng cô Nghe thấy có người gọi mình, giọng
nói đó rất quen thuộc, quen đến nỗi..Khiến tim cô loạn nhịp.
Đang thắc mắc không biết có phải người đó không…Thì cô giật mình
khi có một vòng tay ôm cô vào lòng.
HOÀNG KỲ lo lắng đi vội vào bên trong phòng ngủ nhưng không Ngọc
Trúc đâu…
Lúc đó sự hoảng loạn sợ hãi vây kín tim anh.
Phân phó mọi người
đi tìm kiếm cô xong.
Theo linh cảm trái tim mách bảo , không do dự anh đi thẳng xuống
phòng bếp … Trong thâm tâm như có gì đó thôi thúc bắt anh phải đi nhanh
tìm cô…
… Cho dù đã chuẩn bị tâm lý… Nhưng sao khi thấy cô nằm dưới đất ,
khuôn mặt tái mét vì đau đớn , anh sững lại khi nhìn thấy đôi mắt mơ
màng nửa tỉnh nửa mê , mơ hồ vô định…
Lúc đó anh biết người anh yêu đang gặp nguy hiểm , và đang cần anh ,
rất rất cần anh…
Vội vàng ôm cô vào lòng , Hoàng Kỳ lo lắng hỏi
- NGỌC TRÚC
EM… Em không sao chứ?
Có đau lắm không?
Cho anh xin
lỗi!
ANh sai rồi!
Là do anh không tốt , anh làm khổ em rồi…
- Huhuhu
Ngọc Trúc mơ hồ sửng sốt khi nhìn thấy anh , lúc đó cô rất hạnh
phúc nhưng cũng rất sợ , cô sợ anh nhìn thấy cô rồi anh sẽ ngoảnh mặt
bước đi , bỏ lại cô một mình tại nơi âm u lạnh lẽo cô đơn này…
Nhưng nước mắt cô như vỡ oà khi được anh nhẹ nhàng ôm chặt vào lòng
như che chở , nâng niu đầy chăm sóc, ở trong lòng anh thật ấm , không
lạnh lẽo như sàn đá kia … Cô khẽ mãn nguyện nhoẻn miệng cười…
Giấc mơ này thật đẹp , chỉ cần vậy thôi là cô hạnh phúc rồi ,
được chết trong lòng anh thật tốt , thật mãn nguyện…
Nhưng khi cô chuẩn bị nhắm mắt mặc cho số phận quyết định , thì bên
tai luôn văng vẳng câu nói xin lỗi , hối hận của anh , nó rất thật ,
thật sự rất thật… Khiến cô không kiềm lòng được mà bất khóc nức nở
, đó là tiếng khóc trong hạnh phúc…
Vậy là anh tin cô rồi , anh vừa xin lỗi cô kìa , anh còn nhận sai
với cô nữa, như vậy là anh không ghét cô nữa , anh lại yêu cô rồi… Chưa
bao giờ cô vui sướng như lúc này…
Cô muốn gạt bỏ đi ý nghĩ đó chỉ là giấc mơ thôi , để tiếp tục
tận hưởng cảm giác khi có anh đến c