Polaroid
Em Là Hạnh Phúc Đời Anh

Em Là Hạnh Phúc Đời Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323203

Bình chọn: 8.5.00/10/320 lượt.

r/>Để anh đưa em
về trước!

Rồi cho người đến thu dọn đồ đạc , và làm giấy xuất
viện luôn.

- Không cần phải phiền phức vậy đâu .

Tôi tự làm được.

- Đừng bướng bỉnh nữa.

- Kệ tôi.

- Nếu để lát nữa mới về Anh sẽ thay đổi ý định đấy!

- Anh!

Cô khó chịu nhìn anh , nhưng khi nhìn vào ánh mắt đó lại vội cụp
mắt xuống vì không đủ tự tin để đối diện với nó nữa.

- Vậy về luôn bây giờ đi.

Đồ đạc ở đây tôi cũng không có nhiều…
Không cần lấy cũng được.

Nói rồi Ngọc Trúc tự mình vịn tường đi ra cửa.

Hoàng Kỳ thấy
vậy cũng vội đi theo đỡ lấy cô

- Để Anh đỡ em!

- Không cần!

Bỏ ra!

- Em còn yếu lắm ! Không tự mình đi được đâu , lỡ ngã thì làm
sao?

- Đã bảo bỏ ra cơ mà!

*trừng mắt*

- Tôi có thể làm theo ý em mọi điều.

Nhưng việc này thì
không!



- Tôi không khiến anh phải làm theo ý tôi!

Cũng đừng giả tạo là
quan tâm tôi.

Tôi không phải con ngốc trước đây luôn bị anh lừa gạt
nữa đâu.

Bỏ ra ngay!

Xin hãy để tôi yên!

- Bây giờ tôi cho em hai sự lựa chọn:

1 là ngoan ngoãn để tôi dìu
em về.

2 là quay lại nằm viện cho đến khi nào khỏe hẳn thì ra.

Em chọn đi.

- Anh… Anh… *bốc khói* Dìu thì dìu.

- Nếu em không muốn tôi dìu em .

Tôi rất sẵn lòng bế em ra xe.

- Anh điên vừa thôi.

Ra xe.

- Dạo này tính cách em thay đổi nhiều thật đấy!

“Không dịu dàng
với anh như xưa nữa rồi.

Haizz… Đến khi nào em mới chịu tha thứ cho
anh đây”

Hai người kẻ lôi người kéo , một lát lâu sau mới ra khỏi bệnh
viện.

Thật ra thì sợ cô đi lâu sẽ mệt , nên anh đã cố gắng đi thật
chậm , để cô dựa hẳn vào lòng mình , đôi khi dừng lại để cô nghỉ một
chút mới đi tiếp.

Thấy cô mệt thở hổn hển anh thương lắm , nhưng không giám làm liều
bế cô lên, lỡ chẳng may cô giận thì lại to chuyện.

Ngồi trong xe tâm trạng Ngọc Trúc chìm xuống cực điểm.

Lúc nãy
đòi bắt taxi một mình về nhưng anh không đồng ý , cô cũng không giám
cãi lại đành phải ngồi xe anh.

Thật sự lúc này cô cũng không biết mình nên đi đâu về đâu
nữa.

Rồi tương lai sau này nữa cô sẽ phải làm sao nếu không có anh ,
vì cô đã quen dựa dẫm vào anh mất rồi.

Ai mà biết được mọi chuyện
lại xảy ra như vậy…

Tất cả đều do ý trời..



Trong xe Ngọc Trúc khẽ nhíu mày khi anh rẽ sang con đường khác với
đường đến ngôi nhà mới của cô.

Và cô cũng thừa biết con đường này anh muốn rẽ về đâu , mà cô thì
không muốn trở về đó chút nào.

Ở đó chẳng ai tốt cả , cô không muốn trở về đó để họ chế nhạo
mình là…” Đã bị anh đuổi đi còn mặt dày trở về”.

Nghĩ đến đó tim cô lại nhói đau , thời gian qua cô như người sống
trong mộng du , ảo tưởng đủ thứ , để giờ đây bị giáng một cú đau
điếng tận tim gan …

Vậy mà sao anh ta còn muốn cô quay lại nơi đau buồn đáng hận đó…
Đúng là đáng ghét mà!!!

- Anh đưa tôi đi đâu đấy ???

- Về nhà!

- Nhà tôi không phải đi hướng đó!

Sau câu nói bình thản nhưng chứa đầy oán trách của cô , không gian
bỗng nhiên trở lên trầm lặng đến lạ thường.

Hoàng Kỳ khuôn mặt nhanh chóng chuyển sang u buồn , hối hận , anh
hiểu ý cô là gì?

Anh cũng biết mình sai rất nhiều … Nên anh không
thể đánh mất cô thêm một lần nào nữa…

Hoàng Kỳ quay sang nhìn Ngọc Trúc với ánh mắt ân hận , chân thành
rồi trầm giọng buồn buồn nói

- Anh xin lỗi!!!

-……

- Anh biết anh sai rồi!

Xin em tha thứ cho anh lần này được
không?

Chúng ta sẽ lại sống hạnh phúc như ngày xưa…

- Dừng xe!

Hoàng Kỳ nghe cô nói vậy chỉ khẽ buồn , anh biết cô vẫn không muốn
tha thứ cho anh , vẫn muốn rời xa anh , vẫn không cho anh cơ hội chuộc
lỗi…

Ngọc Trúc nhíu mày khi Xe vẫn chạy đều đều và không có dấu hiệu
muốn dừng lại.

Trong khi đó cô không muốn ở lại thêm một giây một
phút nào nữa để nghe những lời giả dối từ người đàn ông bên cạnh
mình.

Vì cô sợ chỉ cần nghe thêm một chút nữa thôi thì trái tim non
mềm này sẽ gục ngã trước anh ta mất .

Cảm giác vừa yêu vừa hận thật mệt mỏi , nên cô không thể để cảm
giác mệt mỏi này tiếp diễn nữa , phải quên đi thôi , trái tim yếu mềm
kia hãy ngủ đi , xã hội đáng sợ này không thích hợp để ngươi thức
dậy đâu…

Ngọc Trúc hãy nhớ lấy đối với anh ta chỉ có hận chứ không phải
yêu!

Từ khi anh ta đuổi cô ra khỏi đó tất cả đã chấm dứt
rồi.

Ngọc Trúc hãy mạnh mẽ lên , không thể để anh ta coi thường ,
sai khiến được.

Hãy chứng minh cho anh ta thấy không có anh ta mình
vẫn sống.

Không phải đồ chơi trong tay anh ta muốn vất đi , nhặt lại
lúc nào cũng được… Phải mạnh mẽ , nhất định mình phải mạnh mẽ…

Tự chấn an bản thân xong , cô nhìn anh rồi hét lên

- Dừng