
tay cô , rồi nhẹ nhàng ngồi
xuống
bên cạnh.
Trong vô thức anh khẽ lẩm bẩm
- Giá như lúc này được ăn thịt thì tốt…
Thấy anh nói vậy Ngọc Trúc nhanh như cắt gắp vào bát anh một miếng
thịt , rồi nhanh nhảu
- Đó! Ăn đi!
Hoàng kỳ tròn mắt nhìn miếng thịt , ngẩn người nhìn cô như muốn
nói gì đó nhưng lại thôi.
Ngọc Trúc Thấy anh đã ngồi xuống , cô cũng chẳng thèm để ý nữa ,
quay trở lại với ” tình yêu” trên bàn .
Nhìn những món ăn trên bàn mà cô nuốt nước bọt cái ” ực “.
Ngay
lập tức cắm đầu vào chiến đấu.
Làm ai kia được phát tá hỏa
lên
- Em ăn từ từ thôi!
Cẩn thận không…
Hoàng Kỳ còn chưa kịp dứt lời thì ai đó đã khó chịu lên tiếng
- Ăn cũng cấm!
Em chỉ ăn phần của em thôi!
Không ăn sang phần
của anh đâu mà sợ… Hứ… Nhiều thế này… Mà tham…
- Hả? Anh không có ý đó!
Chỉ là em ăn từ từ thôi không nghẹn thì
khổ!
Em ăn được bao nhiêu cứ ăn!
Ăn hết cũng được!
Anh không…
- Chính miệng anh nói đấy nhé!
Vậy em phải ăn hết mới được!
- Hả?
Không để anh nói thêm câu nào , Ngọc Trúc lại quay đầu chiến đấu
với các món ăn mà cô thích , khiến Hoàng Kỳ luôn trong trạng thái lo
sợ vợ yêu chẳng may bị nghẹn vì tội hám ăn thì khổ…
Khuôn mặt điển trai đang vô cùng căng thẳng hòa theo từng giây phút
khi cô đưa đồ ăn vào miệng , rồi thích thú nhai nuốt trong hưng
phấn.
Cô đâu biết rằng mãi tận khi cô ăn xong một miếng anh mới thờ
phào nhẹ nhõm , rồi lại căng thẳng chờ đợi miếng tiếp theo… Cứ thế…
Cứ thế… Mãi tận khi cô ăn xong thì anh mới thở phào nhẹ nhõm …
Ngọc Trúc sau khi ăn uống no thích , mới ngẩng mặt sau đó nhíu mày
hết nhìn bát cơm của anh , rồi lại nhìn anh dò hỏi
- Nè! Gì mà nhìn em ghê vậy!
Anh không ăn à?
- Ờ ờ… Em cứ ăn đi!
Ngọc Trúc đưa mắt nhìn bàn ăn đã được cô dọn sạch , rồi khó chịu
nhìn anh nói
- Em Ăn hết rồi mà!
Hay là anh….
- À ừ… Em muốn ăn nữa không?
Để anh bảo người làm?
- Thôi không ăn nữa! Ăn thêm lại có người khó chịu rồi thế này thế
kia!
- Hửm?
- Sao em ăn mà anh cứ nhìn chằm chằm như luyến tiếc thế?
- Không phải!
- Thế là sao?
- Ừ thì… Anh lo em ăn vội qúa sẽ bị nghẹn!
Mà em này… Em ăn
nhiều như thế … Không sợ mập lên à?
- Hả? Mập lên?
Nói đến đây cô mới ngây người hết sờ tay , lại ngắm chân … Thấy chân
tay vẫn thế , cô mới tạm yên tâm ngó xuống bụng mình ..bụng cô hơi
phình lên chút chút , tuy chỉ chút xíu thôi nhưng mặt bỗng biến sắc
nhanh chóng.
Cô chỉ ăn nhiều thời gian gần đây thôi mà.
Sao lại thành thế
này?
- Em đừng buồn!
Mập lên chút cho đẹp!
- Đẹp gì mà đẹp!
Anh…
Đúng lúc đó Quản gia bước vào
- Ông chủ!
Phía bệnh viện đã gửi kết qủa kiểm tra sức khỏe
hàng tháng rồi đây a
Quản gia mang giấy kiểm tra sức khỏe định kỳ vào đặt trên bàn
trước mặt Hoàng Kỳ .
Có điều Hoàng Kỳ cũng không chú tâm đến nó lắm , vì để tránh sai
lầm xảy ra lần trước và đảm bảo sức khỏe gia đình , cứ 3 tháng hai
người lại đi khám , kiểm tra sức khỏe một lần.
Nhưng khám mãi vậy thế , không có bệnh tật gì , cô ngày trước còn
hơi ốm yếu , nhưng giờ đã khỏe hơn rất nhiều rồi lên anh cũng không có
gì phải bận tâm nữa.
Thế cho nên khi nhìn thấy giấy kiểm tra sức khỏe định kỳ của bệnh
viện gửi đến , anh cũng chỉ hững hờ nhìn , và cũng chẳng buồn
xem.
Ngọc chúc thấy nó cũng không chú ý , cô thấy khám đi khám lại
cũng chỉ có thế thôi , nhàm chán , đang định bảo anh không phải khám
định kỳ nữa .
Khi nào có vấn đề gì cần khám mới khám . Một
người ghét bệnh viện như cô suốt ngày lui tới chỗ đó thật không hay
chút nào…
Ngọc Trúc dường như bị đám giấy kiểm tra làm cho quên hẳn dấu hiệu
tăng cân của mình.
Cô lơ đãng nhìn đám giấy tờ trên bàn , rồi quay
sang Hoàng Kỳ thủ thỉ
- Anh ah! Bây giờ em cũng khỏe rồi!
Hay thôi từ nay không đi khám
sức khỏe nữa nhé!
Khám mãi , khám đi khám lại …Chúng ta cũng có
bệnh tật gì đâu!
Suốt ngày lui tới chỗ đó , e sợ người đang khỏe
mạnh cũng sinh bệnh vì ngột ngạt đó.
Cho nên…
- Sao?
Không thích thế à?
Anh biết là em không thích đến bệnh
viện chút nào , nhưng anh cũng chỉ là lo cho em thôi!
- Nhưng em vô cùng khỏe mạnh , có bệnh tật gì đâu!
Dạo này em
còn ăn được , ngủ được nữa mà.
- Uhm…
- Đi đi anh! *lay lay tay*
bỏ qua cái vụ kiểm tra này nha anh… Ông
xã~
- Hả ? Uh! Hjhj
Tự nhiên được Ngoc Trúc gọi là Ông xã. Hoàng Kỳ bất ngờ , rồi nở
nụ cười mãn nguyện , tràn đầy hạnh phúc , anh âu yếm nhìn cô rồi dịu
dàng nói
- Thôi được!
Em không thích khám thì thôi không khám nữa.
- Hjhj. Uh *gật đầu tới