Old school Swatch Watches
Em Là Tất Cả Của Tôi

Em Là Tất Cả Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323251

Bình chọn: 9.5.00/10/325 lượt.

nào đó. Mấy thằng nào đấy thì dở thói hung hăng, hợm hĩnh tìm thằng xấu số nào đó dại dột đụng vào đám bê tha này… Nó chẳng thèm quan tâm đám ô hợp đó mà kéo nhỏ bạn thân đi thẳng vì hôm nay tâm trạng nó vô cùng xấu nên không có tí hứng thú đi hóng hớt chuyện thiên hạ. Với nó ngày hôm nay không thể tệ hơn được nữa…..

Còn hắn, đang ở nơi được gọi là trung tâm của sự rắc rối đó; cái nơi mà nó gọi là bọn “ô hợp” với tâm trạng cũng không khá hơn. Hắn cực kì khó chịu với đám con gái kia và còn bực mình hơn khi không thể tìm được cái tên “Thái Hoàng Thái Luân” đâu cả. Hắn sắp tức đến mức muốn đạp chết mấy thằng đàn em vô dụng của mình đi rồi. Đúng lúc ấy, bất giác hắn ngẩng lên….. Và đập ngay vào mắt hắn là cái dáng nhỏ, lùn; thân một màu đen kia. Quần đen, áo đen, mũ le đen, giầy đen, vai đeo laptop kia, làm sao hắn có thể nhầm được chứ. Gạt đám quẩn quanh kia ra, hắn bước tới gọi to cái tên đó:

_Thái Hoàng Thái Luân!

Ngược với dự đoán của hắn, chẳng những nó không giật mình, sợ hãi quay lại mà còn dửng dưng, giống như không liên quan gì đến nó. Tức giận, hắn bước thật nhanh kéo giật cái thằng nhóc không coi mình ra kí lô nào quay lại:

_NÀY!!! _ Hắn gắt lên.

Nó bị kéo giật lại không khỏi khó chịu, bực mình và nhất là hắn đụng đúng lúc nó chẳng vui vẻ gì. Nó trừng mắt nhìn cái người vô duyên, lạ mặt này nhưng tuyệt nhiên chẳng nói gì cả.

_Thái Hoàng Thái Luân, mày điếc à mà tao gọi không nghe hả? _ Hắn gọi cái tên đó làm nó hơi sững lại nhưng rồi cũng thở dài ngao ngán, nhìn hắn lạnh lùng hỏi:

_Chuyện gì?

Hắn nhìn thái độ chẳng có tí nào tỏ sợ hãi hay quan tâm tới xem hắn tìm có việc gì của đối phương mà không khỏi tức giận. Hắn rút quyển vở từ túi quần sau ra, giơ lên trước mặt nó, ngạo nghễ nói:

_Thằng nhóc, quên anh rồi sao? Đụng vào anh rồi biến luôn không xin lỗi, anh gọi không thèm thưa… Nhưng may anh tìm được nhóc, còn cần thứ này chứ?

_Đưa đây _ Nó tức giận. Hóa ra cái tên chết bằm nó đâm vào hồi sáng cầm khiến nó khổ sở suốt từ sáng tới giờ….

Nó với tay lên định giật lại quyển vở từ tay hắn thì hắn đã nhanh tay hơn giơ lên rõ cao làm nó giật hụt. Một đứa cao có 1m6 như nó làm sao mà đọ được với một tên hơn 1m8 như hắn chứ; đương nhiên nó đành bất lực rồi. Nó trừng mắt nhìn hắn, còn hắn thì cợt nhả nhìn như thể nó tức giận chẳng liên quan gì đến hắn vậy.

_Nhóc con, muốn lấy lại chứ? Chắc quan trọng với nhóc lắm nhỉ?

_Muốn gì? _ Nó hất mặt hỏi.

_Đâm vào anh không xin lỗi, anh gọi không thèm thưa, nói chuyện với đàn anh thì xấc xược… Nợ mới nợ cũ trả luôn một thể nhé. Làm osin cho anh đi, đánh đứa bé như nhóc thật chẳng bõ tay chút nào, chắc không trụ nổi một đòn. Ok? _ Hắn đắc ý nói.

_Miễn _ Nó tức giận, gạt phắt đi cái ý tưởng vở vẩn của hắn ngay tức khắc.

_Ồ! Vậy ý nhóc là nhóc không lấy cái này hả?_ Hắn nhíu mày nhìn không hài lòng, trước giờ chưa ai dám trái ý hắn. Nhưng hắn không chịu thua, tay vẫn giơ giơ quyển vở trêu tức nó.

Nó cúi gằm mặt, không nói gì xem chừng đang đấu tranh tư tưởng dữ lắm. Nhìn nó, hắn chắc mẩm rằng nó kiểu gì cũng phải đồng ý nhanh thôi thì bất ngờ, nó bật lên giật quyển vở khỏi tay hắn làm hắn cũng như bọn đàn em đứng đằng sau ngớ người. Quay người lại, nó lấy chân đá thẳng vào chân hắn một cái làm hắn đau điếng, ôm lấy ống chân. Nó nắm lấy tay cô bạn xinh đẹp bên cạnh mình đang đứng xem trò hay từ nãy giờ chạy biến luôn và không quên buông một câu lạnh lùng đầy tính khinh miệt : “Đồ điên!”

Hắn giận run người, cái thằng nhóc mắc dịch đó, hắn mà không xử nó hắn sẽ không mang họ Vương nữa. Nhưng có vẻ như chắc hắn phải đổi họ mình thật quá…….

Hắn tức giận, đã không nguôi bớt tí nào mà còn tức hơn, trên đường đi về nhà cùng thằng bạn thân, hắn không ngừng c-h-ử-i nó cho bõ tức. Thằng bạn nhìn cái tướng chẳng khác gì con nít của hắn mà chỉ biết lắc đầu bó tay chịu thua cái thằng thù dai, hay gây sự này. Một lúc lâu sau vẫn thấy thằng bạn c-h-ử-i mãi không thôi và dường như đang có một sự nhầm lẫn ở đây, cậu ta hỏi:

_Này, sao gọi người ta là “thằng nhóc” vậy?

_ Thế chứ gọi gì?_ Hắn quay lại nhìn tên bạn thân của mình, nhăn mặt không hiểu.

_Không nhận ra à? Thằng nhóc mà cậu nói đấy chính là con gái đấy _ Thằng bạn cười cười, mở to mắt "chiêm ngưỡng" cái mặt đang dần thay đổi của ai đó

_Hả…. CON GÁI Á?....._ Hắn đần mặt một lúc rồi nói như hét vào mặt tên bạn thân.

_Phải _ Cậu ta gật đầu chắc chắn.

Lúc đấy, hình ảnh khuôn mặt nó lúc chạm mặt hiện về trong trí nhớ của hắn. Đúng, nó sở hữu đôi mắt khá to long lanh, mặt đúng là bộ dạng non choẹt của một đứa con gái… Giờ hắn mới nhớ ra bởi lúc nói chuyện với nó hắn đang tức nên đâu thèm quan tâm gì đâu chứ. Cứ đinh ninh là con trai bởi nó từ đầu đến chân đâu có chút nữ tính nào đâu lại còn khoác trên người cả cây đen, đội mũ le, quần áo rộng thùng thình….

Hắn vò đầu bứt tai khi nhớ lại gương mắt nó mà mi