
úc nãy vì quá kích động mà phá vỡ
vỏ bọc lạnh lùng. Rồi nó bắt tay vào làm. Bây h đag là cuối đông – mùa thay lá…
thở hắt ra 1 cái, nó lấy lại vẻ lạnh lùng thường thấy. 1 h đồng hồ trôi qua… cả
trường đã ra về cả rồi. tay nó đã mỏi rã rời… lá cây thì rải khắp sân trường
như 1 tấm thảm khổng lồ dày cộp. Nhưng nó nào biết, phía xa xa, anh trai nó đag
thầm lặng giúp nó làm phần việc ở khu vực này mà cố tình giấu nó.Nhìn nó, cái
bóng dáng nhỏ bé, gầy gầy đến tội nghiệp ấy làm anh thấy nhói lòng. Bàn tay
trắng trẻo, xinh đẹp giờ đã xuất hiện các vết xước và nhuốm đầy màu nâu. Do mệt
quá, nó lại ngồi nghỉ dưới gốc cây. Bỗng nó nghe tiếng chân. Từ từ đưa mắt về
phía có tiếng động… nó đơ người. Là Tuấn Phong với nụ cười đẹp tựa thiên thần…
nhưng nó giấu vẻ bối rối đi, tỏ vẻ không quan tâm mấy và tiếp tục làm.
-Yên làm gì vậy?
-trực!
-Để tớ giúp Yến nhá! –
Phong nháy mắt.
-Tùy! – Nó thoáng đỏ mặt
nên vội cúi xuống làm tiếp. hành động đó lọt vào mắt Phong, anh khẽ cười. Vừa
làm, Phong vừa kể chuyện cho nó nghe. Thi thoảng nó lại nói:
-Thật à?
-thế sao?
… rồi nở nụ cười nhẹ.
Phía đầu kia, chứng kiến cảnh này, Hoàng Ân vừa vui vừa lo. Vui vì nó đã biết
cười. Lo vì Phong là 1 người nguy hiểm.
-Alo? – Đag nghĩ thì
tiếng điện thoại reo lên. Anh bắt máy.
- Cậu rảnh không? Đi
chơi đi! Chiều nghỉ mà! – Bên kia, Quỳnh Anh háo hức nói.
-Ờ… Cũng được! – Chần
chừ 1 lát anh nói.
- Vậy cậu tới đón tớ
nhé? – Quỳnh Anh vui sướng.
- Ok! CHờ tớ 10’!
1h sau…
Trở lại với nó và Phong.
Nó đi trước, Phong đi sau.Đã làm cật lực vậy mà rác vẫn không vơi đi là mấy.
Thấy những giọt mồ hôi rơi trên trán nó, Phong cười nham hiểm chạy lại quẹt tay
lên trán nó:
-Để tớ lau mồ hôi cho!
Xong, Phong cười lém
lỉnh nhìn nó rồi chạy. Chợt như hiểu ra cái gì, nó rượt theo Phong:
-Đứng lại!
… Trên sân trường, nắng
đông nhè nhẹ trải. Có 2 người 1 nam 1 nữ đang vui đùa! Nụ cười của họ giòn tan
trong nắng làm bay đi mọi mệt mỏi muộn phiền.
Ở trung tâm thành phố,
Hoàng Ân đang cùng Quỳnh Anh chơi. Hai người đi mua sắm, rồi đi ăn. Cả 2 đều
rất vui. Sau khi đã chơi vui vẻ, Hoàng Ân quyết định 2 người sẽ đến ngôi nha ma
( 1 phần thích… phầ còn lại vì muốn làm anh hùng vảo vệ mỹ nhân í mà). Còn
Quỳnh Anh thì rất sợ nhưng cô cũng chiều ý anh.
Đi ra bãi đỗ xe, Quỳnh
Anh khoác tay Hoàng Ân:
- Lát cậu không được đi
nhanh nhá!
-OK! – Hoàng Ân không
gạt tay cô ra mà cười nói rồi véo má cô xong cả 2 cùng cười.
-Quỳnh An? Hoàng Ân?-
Hắn ngạc nhiên khi thấy người mà mình thầm thương trộm nhớ lại đi cùng thằng
bạn chí cốt… mặc dù biết là QUỳnh Anh, Hoàng Ân – 2 người đều dành tình cảm cho
đối phương… nhưng hắn luôn phủ nhận với bản thân điều đó và tự cho mình cơ hội.
-Nguyên Khang? – Quỳnh
Anh và Hoàng Ân đồng thanh.
-2 người đi đâu vậy? –
Hắn hỏi bằng vẻ không mấy dễ chịu.
- Bọn tớ đi mua sắm! Thôi
cậu cứ lên lo việc công ty đi, tớ với Ân đi chơi chút đã! – Nói rồi Quỳnh Anh
kéo Hoàng Ân đi.
-Đi trước nha! – Đây tay
vào vai hắn, cười gượng rồi Hoàng Ân bỏ đi, để lại hắn đứng như trời trồng. Tim
hắn nhói lên.Tại sao? Hắn có gì không tốt? Là hắn gặp QUỳnh Anh trước, vậy tại
sao người cô chọn là Hoàng ÂN mà không phải hắn? Tại sao không ai khác mà lại
là thằng bạn thân chí cốt của hắn? Vô vàn câu hỏi cứ hiện lên trong đầu hắn.
Ở công viên ma, 2 người
đăng kí chơi lâu đài ma – trò chơi nổi tiếng ở đây. Khác với những nhà ma khác,
người vào lâu đài ma đặc biệt là người gan góc, dũng cảm. Những trò rùng rợn
trong đây khác nhau, mỗi lần vào là 1 lần đổi mới rất đáng sợ. Bước qua cánh
cổng lớn, mồ hôi QUỳnh Anh chảy nhễ nhại. Cô đan tay mình vào tay Hoàng ÂN, nép
mình vào người anh khi nghe những âm thanh kinh khủng. Lúc này 2 người đã thực
sự bước vào cuộc tham quan kinh dị. Bỗng, QUỳnh Anh cảm nhận được luồng gió
lạnh ùa đến sau gáy. Một bàn tay đặt lên lưng cô.Rợn người… cô chẳng thấy có gì
khác ngoài màn đêm tĩnh lặng. Ở đây toàn là một màu đen mặc dù bây giờ là buổi
sáng, cô chỉ cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay to lớn của Hoàng Ân nắm lấy bàn
tay nhỏ bé của cô như muốn xua đi sự sợ hãi.
-Sao vậy? – Hoàng Ân
hỏi.
- Hix, cậu làm tớ giật
cả mình! Không có gì đâu! – Quỳnh Anh cười giả lả nhưng không giấu được nỗi sợ
ẩn sâu trong đáy mắt. Trog bóng đêm bao trùm, anh mắt của 2 người bừng sáng.
ÁNh mắt anh dịu dàng ấm áp như muốn nói với cô rằng: “ Đừng sợ… tớ sẽ bảo vệ
cậu”. Anh kéo cô lại gần mình hơn, rồi bảo:
-ĐI thôi!
5 giây sau, một bàn tay
lại đặt lên vai QUỳnh Anh. Chần chừ mãi rồi cô quay lại. Vẫn như lần trước –
chả có gì. Nhưng rõ ràng là cô cảm nhận được có cái gì đó lạnh buốt chạm vào da thịt mình mà? Tay cô
bắt