XtGem Forum catalog
Gia Sư 17 Tuổi Và Thái Tử Phá Hoại

Gia Sư 17 Tuổi Và Thái Tử Phá Hoại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322880

Bình chọn: 8.00/10/288 lượt.

bệnh viện này là bệnh viện nào thế ạ!_nó hi vọng
1 điều gì đó.

- Là bệnh viện XXX ạ!

*mình đang ở cùng bệnh viện của Woo* nó khẽ vui thầm, nó chờ
ch0 cô y tá đi hẳn. Nó liền quyết định đi tìm cậu, dẫu biết có thể sẽ bị giằng
xé danh dự và thể xác nhưng bởi vì có thể đó là lần cuối cùng nó gặp được cậu
vì vậy ch0 dù thế nào nó vẫn phải đi, vẫn phải đi.

Nó vác cái xác bệnh tật của mình mà chuồn khỏi phòng và lân
la tìm phòng của cậu.

*201..202..203...và 204..đây rồi* nó thở không ra hơi 1 phần
vì hồi hộp và 1 phần vì cơn sốt lại lên.

*cạch*nó mở cánh cửa ra và bất ngờ suri không có trong phòng
và chỉ còn mình cậu đang nằm kia. Nó vội đóng cửa và chạy ù đến chỗ cậu.

- Woo! cậu sẽ tỉnh chứ! hức...hức! tại vì tớ mà cậu ra thế
này sao!_nó khẽ đưa tay lên sờ nhẹ trên đôi gò má tái nhợt của cậu.

- Tớ! tớ xin lỗi...tớ xin lỗi...tớ đã nói dối cậu! tớ thật sự
rất rất iu cậu! nhưng vì cương vị và tương lai của cậu tớ nhất định phải hi
sinh! nhưng bởi vì thế mà tớ đã làm cậu ra thế này! tớ xin lỗi...xin lỗi cậu
nhìu lắm.

*tách* nước mắt nó rơi lã chã trên gương cậu, hình như trong
vô thức cậu có nge nhưng tại sao không thể mở mắt, tuy rằng cậu có ngủ nhưng
sao tim cậu lại nhói lên thế này.

Nó khẽ cười và khẽ hôn nhẹ lên đôi môi mỏng nhưng khô của cậu.

Nó không hề biết rằng có 1 con người đã nge thấy và nhìn thấy
tất cả, cô ta với đôi mắt lửa đốt nhìn nó không ngớt.

*có lẽ tôi nên loại cô khỏi nơi này thôi...đừng trách tôi*
cô ta thầm nghĩ.

- Kim Sun Min!

Nó giật thót.

- Tôi...chỉ là tôi!

- Lên sân thượng chúng ta nói chuyện!_su ri nói rồi quay mặt
bước đi.

Nó cũng ngần ngại nhưng vẫn phải đi theo. Trong khi đó, bàn
tay của cậu chợt cựa quậy nhưng 2 người nào hay biết.



Cánh cửa sân thượng
khẽ mở ra như 1 thế giới khác ập đến.

1 thế giới khoái
lạc! những đợt gió ập đến mát mẻ nhưng bao trùm 1 khung cảnh âm u, có khi nào
trời sẽ mưa. có lẽ vậy.

- Cô đưa tôi lên
đây làm gì!_nó ngơ ngơ.

- Hỳ!_ sau nụ cười
gian manh đó *cạch* Suri đã đóng cánh cửa sân thượng lại và khóa chặt bởi 1 cái
ổ khóa do cô ta mang theo.

- Cô...cô làm cái
quái gì đấy!_nó nhận ra có điều gì đó khác lạ, 1 nỗi sợ hãi dâng trào, có vẻ
như tính mạng nó đang bị đe dọa chăng.

- Chúng ta sẽ kết
thúc tại đây! tôi sẽ tiễn cô về nơi bên kia thế giới!_cô ta lại nở 1 nụ cười
bán nguyệt càng ch0 nó thêm hoang mang.

- Khốn nạn!_nó khẽ
thốt lên rồi chạy đi! có vẻ như nó đang sợ hãi đến tột độ!

- haha! tôi biết
cô có võ! nhưng điều đó không còn hiệu quả nữa bởi vì sức cô quá yếu! nhìn là
biết! giờ thì cô biến khỏi thế giới này đi!

Suri tiến tới 1
bước nó lùi 1 bước, cứ thế ch0 đến khi nó chạm vào thành lang cang. Nó quay ra
sau.

-
Á......áááaaaaaaaaaaa!_1 khoảng không vô tận đang ở đằng sau nó, nếu như con
người nhỏ nhắn của nó rơi xuống đó sẽ như thế nào, nó sẽ tan xác hay vẫn con
nguyên vẹn.

- Á hahahahaha! cứ
la hét ch0 đến khi cô mệt hơi đi! chẳng ai nge thấy đâu!_suri đi đến gần nó, 1
gần hơn.

_____________

Tại phòng bệnh của
nó:

*cạch* tiếng mở cửa
vang lên.

- Min ơi! đến giờ
ăn cháo rồi đó!_1 người con trai đi vào hớn hở.

- Min! min ơi! cậu
đâu rồi!_Jun phát hiện ra không còn nó ở đây nữa! và rồi Jun hốt hoảng chạy vào
nhà vệ sinh "không có" Jun chạy đi khắp nơi "không có".

. . .

______________

- Hahaha! cô có
nguyện vọng gì không! để trước khi chết cô không phải hối tiếc!_cô ta lại giở
cái giọng khốn nạn của mình.

- Cô...tôi không
có nguyện vọng gì nữa!_nước mắt nó rơi, không phải vì sợ hãi mà là vì nó sẽ
không còn gặp lại cậu được nữa! nó cứ ngỡ sẽ được gặp cậu thêm lần nữa nhưng
không được rồi. có lẽ lần gặp lúc nãy chắc đã đủ làm nó mãn nguyện rồi.

- Được rồi! cô
can đảm lắm!_cô ta cười khanh khách, 1 nụ cười khả ố.

*hức! hức!* nước
mắt nó cứ tuôn rơi cay đắng.

Gió sẽ đưa em đi

Đến 1 nơi không
có anh bên cạnh

Mãi không quay về
bên anh được nữa

dẫu biết sẽ là sẽ
thế nhưng anh đừng lo

Thể xác em dẫu
khôn còn nhưng em vẫn bên anh

vẫn bên anh

Nó cười nhạt khẽ
hát khúc hát chứa đựng đầy cảm xúc.

Nó biết rằng chắc
chắn nó chẳng thể nào trốn tránh được cái chết. Nó đành quay mặt về bầu trời rộng
mênh mông lạnh lẽo.

*lách tách* mưa
rơi rồi, mưa giao mùa thì phải, có vẻ mưa vào xuân rồi. Nhưng mưa vào xuân thì
đã sao cũng chẳng thể được gì, hạnh phúc cũng chẳng thể đong đầy.

Nó bước lên bực
thềm định nhảy xuống thì . . .

*rầm* tiếng cánh
cửa bậc tung ra.

2 dáng 2 cao lớn
phóng ra, khiến nó quay mặt lại.

- WOO!_nó hét
lên, 1 nổi vui mừng trong thâm tâm trồi dậy và cô nhảy xuống định chạy lại ôm
con người ấy, nhưng không kịp rồi suri đã lạnh lùng dã man quật ngửa cô vào
thành lan cang.

- Tao ch0 mày chết