
“ Quỳnh bực bội nhìn đồng hồ, rồi lầm bầm.
Nó đánh liều tới đánh thức hăn dậy.
-Này dậy đi - Nó lay lay – Dậy đi, học nhanh rồi tôi còn về chứ. Này này….
Đột nhiên cậu thiếu gia kéo tay nó, giật mạnh lôi nó nằm trên giường, Quỳnh chưa kịp phản ứng gì hết thì hắn ta ôm chầm lấy nó, kéo cái chăn lại
che cả hai người. Quỳnh vùng vẫy đang định hét lên thì đã bị một bàn tay che miệng lại rồi, Quỳnh càn vùng vẫy thì hắn ta càng ôm chặt hơn.
“Đồ háo săc ! Không chịu thả ra ah ? Cậu sẽ biết tay tôi”
Quỳnh không vùng vẫy nữa nó nhẹ nhàng kéo chân lên, đá thật mạnh vào “chỗ ấy” của hắn.
-Á - Hắn ta la lên (Đau phải biết )
Rồi hắn ta thả Quỳnh ra. Quỳnh liền lao nhanh xuống giường.
- Đồ háo sắc, tiểu nhân, đê tiện…Quỳnh tuôn một tràn cho bõ tức.
- IM ĐI - hắn ta quát lên - Cô vừa làm cái gì đó hả.
Hắn ngồi dậy, Quỳnh lúc này mới nhìn rõ mặt của “thiếu gia” thì ra là cái tên hôm qua đã tông phải Quỳnh.
- Thì ra là cậu à.
- Sao lại là cô, cô vào nhà tôi làm gì. Đừng nói cô là gia sư của tôi nha.
- Tôi là gia sư của cậu thì sao nào. Cái đồ biến thái.
- Ai là biến thái chứ.
- Không thì tại sao khi nãy lại làm thế chứ.
- Thì…thì…. Mà ai bảo cô đứng gần giường của con trai thế chứ.
- Thì tôi phải gọi cậu dậy để học chứ .
Hắn ta ôm bụng cười ngặt ngẽo - Cô mà dạy tôi à. Nhìn lại mình đi.
- Tôi thì sao nào, xinh xắn , dễ thương, học giỏi.
- Nói mà không biết ngượng miệng ah.
- Nếu cậu không chịu học thì thôi. Tôi về đây. Tôi không muốn phải dạy loại người như cậu đâu. Hủy hợp đồng đi.
- Tôi không hủy nếu thích thì cô cứ hủy đi, rồi bồi thường.
- Nè người không chịu học là cậu mà tại sao tôi phải bồi thường.
- Tôi không chịu học là chuyện của tôi, còn chuyện của cô là dạy mà. Cô không thích thì hủy đi.
- Cậu đừng có mơ. Nhưng tôi cảnh cáo nếu bữa sau còn hành động như vậy nữa thì cậu chết chắc.
- Mà sau này cô phải gọi tôi là thiếu gia đó nghe chưa.
- Được rồi tôi về đây. Thưa THIẾU GIA. - Quỳnh nhấn mạnh hai chữ thiếu gia ở cuối.
Huy nở môt nụ cười thật là bí hiểm ^^
Hôm nay là sinh nhật Vũ, Quỳnh đã thức dậy thật sớm để làm cái bánh kem hình trái tim để tặng cậu ấy. Nó vô cùng hồi hộp vì hôm nay sẽ quyết
định sẽ tỏ tình với Vũ.
Nhưng vừa đến lớp nó đã thấy có rất nhiều bạn nữ đang tặng quà cho Vũ rồi. Trong số đó có cả Hoa khôi của trường
có nữa. Nó thấy tim mình nhói, Quỳnh không vào lớp, nó bỏ ra phía dãy
phòng học ở sau. Nó đi lang thang thì đụng phải một người.
- RẦM !!
- Á. Cái bánh của tôi. Híc..Làm sao đây . - Quỳnh nhìn vào cái bánh kem đang dẹp lép.
- Mình xin lỗi. - Giọng nói rất quen thuộc. Là Vũ. - Cậu không sao chứ.
- À. Quỳnh bối rối. - Không.. Không sao.
- Mình xin lỗi đã làm hư cái bánh của cậu. Mình sẽ đền cho cậu cái khác nhé.
- Kh.. không cần đâu.. Thật ra thì… thì.. - Mặt Quỳnh đỏ như gấc.
- Có chuyện gì vậy ? Vũ thắc mắc.
- Thật ra thì bánh này là mình làm để.. để.. tặng cậu đó. - Mặt Quỳnh không thể nào đỏ hơn nữa.
- Thật không ? -Vũ lên tiếng.
Quỳnh khẽ gật đầu.
- Có phải là cậu thích tớ không ?
Quỳnh gật đầu, nó cúi gầm mặt không dám ngước lên nhìn Vũ vì bây giờ mặt nó nóng ran.
- Tốt quá rồi - Vũ thở phào.
- Là sao ? - Quỳnh nhìn Vũ khó hiểu.
- Um... - Bây giờ tới lượt Vũ đỏ mặt. - Thật ra mình cũng thích Quỳnh từ
lâu rồi nhưng không dám nói, mình sợ Quỳnh không thích mình.
Nhìn Vũ bối rối đáng yêu vô cùng, Quỳnh khẽ mỉm cười.
- Vậy Quỳnh đồng ý làm bạn gái Vũ nha ?
Quỳnh khẽ gật đầu. Hai người bối rối, đỏ cả mặt.
- Thôi mình vào lớp đi - Vũ lên tiếng.
- Ừ.
Gần đó có một người chứng kiến toàn bộ sự việc, cậu ta nắm chặt nắm đấm, gương mặt thật đáng sợ.
...
- Sao 2 người lại vào lớp chung với nhau thế ? - Vân thắc mắc.
- Ah..um..
- Có chuyện gì mà mày ấp úng vậy ? Nói đi. - Vân sốt ruột.
- Um.. Vũ.. vừa tỏ tình với tao.. -Quỳnh thẹn thùng.
- THẬT HẢ !?
- Mày nhỏ tiếng lại đi !! - Quỳnh bịt miệng nhỏ bạn lại.
- Um. Chuyện thế nào. Kể tao nghe đi. Lãng mạn không ?!?
- Không. Không như tao hay mơ tí nào cả
Rồi Quỳnh kể lại cho Vân nghe. Vân có vẻ rất vui cho con bạn, nhưng thật ra thì Vân đang rất buồn.
...
Quỳnh bước vào căn phòng của Huy. Không còn ngạc nhiên như lần đầu vào
đây, lần này nó hơi sợ hãi, và đề phòng. Quỳnh bước vào phòng, không
thấy Huy đâu, nó nhìn ngang nhìn dọc.
- Sao không có ai vậy ta ? - Nó lầm bầm.
- NÈ - Một giọng nói vang lên làm nó giật nảy người. Thì ra là Huy. - Làm gì mà giật mình vậy hả? Định ăn trộm gì sao
- Ăn nói cho cẩn thận. Tôi chỉ là sợ cậu lại giở trò gì thôi.
- Trò gì là trò