80s toys - Atari. I still have
Giấc Mớ Ngọt Ngào

Giấc Mớ Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322871

Bình chọn: 10.00/10/287 lượt.

con một chút.

- Heo lên phòng đi - hắn quay qua nó

Tự nhiên hôm nay nó ngoan thấy sợ. hắn kiu lên phòng là lên liền, không nói một lời. nó cảm thấy bất an về hai người kia. Nhìn họ ghê quá.

- Nói gì nói đi

- Con bé đó sao lại ở đây?

- Liên quan gì ông?

- Con còn dám nói nữa à? Đây là nhà của ta.

- Vậy thì tôi ra khỏi nhà là được chứ gì?

- Con à nghe lời ba đi con - bây giờ người đàn bà mới lên tiếng

- Ba à? Ông ta là ba tôi sao?

- Con - ông ta tức giận nhưng ngay sao đó giữ lại sắc mặt nãy giờ - con muốn xem ta là gì cũng được, nhưng con nên nhớ con là cậu chủ tập đoàn
DAIO, con là người thừa kế tập đoàn thời trang danh tiếng, không thể
giao du với đám hạ lưu

- Hạ lưu? Đám hạ lưu là như thế nào thưa ông chủ tịch?

- Nghèo hèn, rách rưới, thô tục và quê kệch

- Vậy à? Vậy thì đám thượng lưu cũng có hơn gì mấy đâu.

- Mày màynói gì hả? tao không ngờ qua đây ở mà mày cũng không thay đổi gì. Thật là đáng thất vọng.

- Từ từ mình khuyên con mà anh, anh đừng tức giận Nam à, thực ra hôm
nay ba mẹ muốn qua đây xem con sống như thế nào, con khoẻ mạnh vậy ba mẹ mừng lắm

- Còn gì nữa nói luôn đi - hắn vẫn lạnh lùng

- thôi thì con hãy nghe lời ba đừng giao du với mấy đứa bạn thấp hèn vàchuyện đính hôn giữa con và Ngọc Nhi

- Huỷ bỏ, không bao giờ có. - hắn vẫn không nhìn họ

- Hai tháng sau con phải nghĩ học để tập quản lí công ti - ông chủ tịch bây giờ đã lắng cơn giận.

- Cái gì? Ông nghĩ là tôi đủ năng lực sao?

- Con tự hiểu năng lực của mình mà. Con sẽ làm tổng giám đốc chi nhánh công ty ở Việt Nam trong một năm, sau đó sẽ sang Mĩ

- Nếu tôi không đồng ý thì sao?

- Con hiểu chuyện gì sẽ xảy ra cho con bé lúc nãy chứ?

Hắn không còn nói gì nữa. ông ta luôn theo dõi hắn và nó, ông ta rất
tàn nhẫn và độc ác, nếu hắn không nghe lời thì điều tồi tệ nhất sẽ xảy
ra với nó, hắn không muốn, hắn không muốn nó gặp nguy hiểm

- Từ nay ta sẽ thường xuyên về đây để quản lí con. Và một diều nữa là ta không
muốn con bé đó ở lại đây. Con không nên gặp con bé đó nữa. con hiểu chứ? - ông ta phóng đôi mắt đe doạ. Hắn ngồi đó như cái xác không hồn.

Họ bước ra khỏi cổng để lại trong nhà một thằng nhóc đang đau đầu và một con nhóc vô tư không biết chuyện gì. Nó cứ nghĩ là họ đến thăm hắn
thôi, cha mẹ thăm con có gì là lạ.

Nó bước xuống lầu, vẫn hí hửng như thường ngày. Hắn vẫn không biểu lộ nỗi lo lắng ra ngoài.

- Ăn gì tui nấu

- Nấu hết tất cả các món mà cô biết

- Trời, tui biết nhiều món lắm đó, ăn không hết đâu

- Kêu nấu thì nấu đi, sao hôm nay nhiều chuyện quá vậy ? !!! - Hắn quát lớn khiến nó cũng phải giật mình.

- Ok - nó chán nản chui vô bếp - ê ra chợ mua cho tui vài thứ coi

- Phiền thật - hắn cào nhào nhưng có lẽ nó sẽ không còn phiền phức với hắn nữa, kể từ ngày mai

Dẫu biết hắn ra đường là đàn bà con gái té rần rần, tai nạn xảy ra đùng đùng nhưng nó vẫn sai hắn đi, tại nó thích sai biểu hắn mà. hắn về nhà
với đống rau quả trông mắc cười lắm. nó làm cả chục món, kì này ăn mệt
nghỉ lun.

Nó dọn ra bàn, hắn cũng phụ. Cả hai ngồi vào bàn ăn

Hắn vẫn giữ gương mặt hầm hầm khó chịu

- Phụt. cô làm món gì đây? Khó ăn quá

- Huh ? Tui thấy bình thường mà ? Khó ăn gì đâu ?

- ọc ọc. món này nữa, cả món này nữa, tất cả cái món này cô biết làm thức ăn không vậy hả? giết tôi à - hắn quát lên

- Ê! Bị gì vậy hả? tui đã nếm hết rồi, tất cả đều rất vừa ăn. Anh làm sao vây? - nó đang thực sự bực mình

- Bị gì hả? bị cô hại chết đây này chứ bị gì? Mà sao cô cứ ở nhà tui
hoài vậy hả? chẳng phải cô nói khi nào tìm được nhà sẽ dọn đi sao

- - nó nhìn hắn chăm chăm mà không nói gì, hắn thực sự lạ lắm

- Nhìn gì hả? cô ở đây chẳng giúp gì được cho tui cả, cơm canh thì
chẳng ra gì, nhà cửa cũng không thường xuyên dọn dẹp, tối ngày chỉ biết
ngủ

- Anh thật sự muốn tui ra khỏi đây phải không? - nó ngập ngừng, tự nhiên nó thấy buồn ghê, hắn đã thay đổi

- Đúng. Tui đã mướn cho cô một căn nhà gần trường, cô nên dọn tới đó đi, càng sớm càng tốt.

- Anh thật sự muốn tui đi chứ? - nó hỏi lại lần nữa, chính nó cũng không biết sao nó lại hỏi vậy, đúng là dư thừa

- Phải, tui muốn như vậy đấy, cô muốn tui nói bao nhiêu lần nữa hả ? cô nghĩ mình là cái gì mà cứ ở đây hoài vậy hả? thú thật là trong khoảng
thời gian cô ở đây tui rất bực mình, rất khó chịu, vậy nên cô nên sớm
rời khỏi đây đi.

- Anh ghét tui lắm phải không? - nó hỏi, ánh mắt vô hồn nhìn vào không gian

- phải, Tui không hề ưa gì cô cả cô làm tui rất chướng mắt và luôn xen
vào náo loạn cuộc sống của tôi một cách tự tiện. giờ phải kết thúc tất
cả cô đi khỏi đây đi tôi không muốn gặp cô nữa..

Hắn nói rõ rang
từng câu, từng chữ. Hắn p