Duck hunt
Giấc Mớ Ngọt Ngào

Giấc Mớ Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322675

Bình chọn: 9.00/10/267 lượt.

g được xen vào chuyện gia đình của người khác.

Nó vào trong
chốc lát rồi trở ra với mớ hành lý đơn sơ, chỉ vỏn vẹn một cái va li nhỏ và một cái cặp xách. Nó bước ra với một lời thách thức :

- Tôi sẽ
đi. Đi và không bao giờ trở lại đây nữa ! Tôi chịu đựng đã quá đủ, chỉ
vì một tiếng dì, vì bà là em của mẹ tôi, tôi đã nhịn quá đủ rồi.Tôi nhịn vì ba mẹ tôi nhưng giờ tui sẽ có cuộc sống riêng của tôi. Tôi với bà
không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Nếu bà xen vào cuộc sống của tôi thì
tôi sẽ không để yên cho bà đâu..

- Mày ngon nhỉ.. được lắm ! Mày cút khỏi nhà tao ngay.

- Khỏi đuổi.

Nó quay mặt bước đi một nước mà không thèm nhìn lại, đi thật nhanh để
rời khỏi nơi đó, nơi luôn mang đến cho nó đau khổ và nỗi tuyệt
vọng,nhưng nó lại quên mất còn một người đang ờ nơi đó. Khi nó đi hắn
cũng vội theo sau nhưng khi ra tới cổng, hắn lại trở vào :

- Mày quay lại đây làm gì ?

- Tôi quay lại để cảnh cáo bà ! Bà liệu giữ hồn ! Bà mà động đến cô ấy
hay nhục mạ cô ấy nữa thì bà sẽ không yên với tôi đâu. Bà nghe chưa ?

Hắn quát lên làm cho không khí ngôi nhà đầy căng thẳng

- Gì nhỉ ? Mày là thứ giang hồ hả ? Hay bọn xã hội đen ? Mày là cái thá gì mà mày bảo tao liệu hồn ? Mày là cái thá gì mà tao phải nge lời mày ?

Hắn không quát nữa mà nhẹ giọng , gương mặt cũng điềm tĩnh hơn,
hắn bước đến gần bên mụ,áp sát vào tai mụ, hắn nhẹ nhảng đặt giọng nói
nhỏ nhẹ của mình :

- Tôi ! Không là gì cả . Nhưng ! Cha mẹ tôi là
người bảo kê cả một vùng này. Chỉ cần một cái búng tay, bà và căn nhà
này sẽ biến mất mãi mãi và không để lại một dấu vết. phù..ù..ù

Hắn thổi nhẹ vào tai của mụ rồi lùi ra lại chỗ cũ.

Phịch !!

Mụ ta ngồi phịch xuống đất đầy vẻ hoảng hốt và kinh sợ, mụ nhìn Nam như một người tôi tớ nhìn chủ của mình, lắp bắp mãi mụ mới mở miệng :

- là là đại thiếu gia của DAIO sao ? Tôi tôi thất lễ quá Tôi thật sự
không biết là cậu chủ Thiếu gia ngồi nghỉ để để tôi vào trong pha trà
cho cậu..

- Không cần !Đừng bày vẻ nữa ! Giờ Tôi cảnh báo bà lần
cuối, nếu bà gây rắc rối cho Thiên Thiên nữa thì bà và căn nhà này nữa
,hãy chuẩn bị tâm lý đi.

Nói xong hắn bỏ đi, đuổi theo Thiên Thiên một mạch bỏ lại đấy một người đang trong sự lo lắng và hoảng sợ

Chap 4b :

Con đường này hôm nay sao bỗng nhiên trở nên lạ lẫm với nó quá, có lẽ tâm trạng nó lúc này không được vui thì mọi thứ xung
quanh nó cũng bắt đầu thay đổi thì phải,một cảm giác vừa gần gũi lại vừa xa lạ " người buồn cảnh có vui đâu bao giờ". Nó đi trước, hắn theo sau, một khoảng cách vừa đủ để hắn nhìn nó, dõi theo từng bước đi của nó để
không phải cản trở tâm trạng của nó ngay lúc này, hắn không biết cách an ủi nó nên cứ lủi đủi theo sau mãi . Nhưng rồi hắn vọt lẹ lên ngang nó
khỏ khẽ cười :

- Ê con heo ! rùi từ giờ cô sẽ ở đâu đây ?

- Chưa biết, sống trong giang hồ thì tứ bể là nhà, vạn vật là bạn !

- Trời ! Bịnh hả ? Nói nhảm gì thế ?

- Ai biết ! Nghĩ sao nói vậy à ! ông thắc mắc làm gì ?

- Hay.Hay là bà lại ở với tui. Dù gì bà cũng không có chổ để đi mà
nguyên ngôi biệt thự ấy chỉ có mình tui ở . Còn nhiều phòng trống lắm
mà.

- Cái gì ? Giỡn hả ? Cái đám trong lớp mà biết được chắc tui đào lỗ trốn không kịp quá Xúi dại không à !

- Lo làm gì ? Tui không nói , bà không nói thì làm sao tụi nó biết ?
Với lại cho bà ở nhờ mà mọi người biết thì còn gì thể diện của bổn thiếu gia Tui phải suy nghỉ kỹ lắm mới cho bà ở ké đó còn nói !

- Thui ! Không ổn ! Không được ! Không ở .. Miễn đi, tui không muốn mắc nợ ông

- Bà yên tâm ! tui đâu có cho bà ở chùa đâu, dọn dẹp nhà cửa, cơm nước ngày 3 bữa bà phải lo cho tui đầy đủ.

- Tui không có làm Ôsin cho ông đâu.. đừng mơ nữa nhá !

C.ã.i nhau một lúc nó lại suy nghĩ đến tình hình của bản thân, ở đâu
đây ? Mình phải làm gì bây giờ ? Nghĩ mãi, không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà nó quay lại, nhìn hắn bằng một ánh mắt dò xét, phán đoán rồi lại do dự :

- Tui chỉ ở nhờ nhà cậu một thời gian, để khi nào tui
tìm được chổ ở mới thì tui sẽ dọn đi. Nhưng tui nói trước, tui không làm Ôsin cho cậu, còn nữa nếu như có ai biết được thì tui dọn đi ngay.Không nói nhiều.Đừng mơ nữa nhá ! Nếu cậu làm gì tui thì tui giải quyết cậu
ngay

Hắn đứng đó, ngây người ra nhìn nó :

- Ừh ! Thôi sau cũng được. tùy bà à.. Đưa đồ đây tui xách cho.

Hai người cùng nhau rảo bước đi tiếp, lần này hắn là người đi trước,
trước : như một người dẫn đường, trước : như một bức tường bảo vệ và che chắn cho nó. Đi sau lưng hắn nó cảm thấy thật nhẹ nhàng và thoải mái,
dường như không có gì có thể chạm đến nó lúc này, vì hắn, vì hắn luôn ở
phía trước chở che cho nó. Nó thấy hắn tử tế với nó quá, giờ nó không
thấy ghét hắn như lúc đầu nữa.

Gì thế này ? Nó đang bị rung động ư ? Chính nó cũng không biết nữa, cái cảm giác ấy thật kì lạ, nhưng thời
điểm n