Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325234

Bình chọn: 10.00/10/523 lượt.

i biểu lộ ra ý sẽ làm anh hùng đứng ra chịu trận cho cả đám.

-Chúng mày điếc à?- Hắn nhướng mày trịch thượng hỏi lại.

-Đại… đại ca…- Một tên đứng giữa vội
vàng lên tiếng nhưng không quên liếc những tên còn lại bằng ánh mắt đầy
oán giận- Thực sự là hôm đó bọn em đã tống nó vào trong bao và vất xuống biển rồi ạ!

-Và đưa kèm nó một con dao à? Tao chỉ muốn biết tại sao đến giờ nó vẫn sống sờ sờ và chẳng có vẻ gì là đã từng chết một lần cả?

Năm tên đang đứng lúc này đúng là khóc
không ra nước mắt. Nếu chúng biết đứa con gái trong ảnh làm sao thoát
khỏi cái bao chết tiệt đó thì bọn chúng đã trực tiếp dìm nó cho đến chết rồi, chứ còn phải đứng đây chịu trận hay sao?

-Lúc đó nó đã bị ngất, còn bị trói chặt tay chân. Bọn em còn buộc đá vào bao để nó chìm xuống… Không biết… không biết…

Năm tên này chính là năm kẻ đã trực tiếp ra tay sát hại Hạ Chi và Phượng- một người vô tình bị vạ lây. Nhưng cả
năm thằng vì sợ chết (trong tay ông chủ) nên đã bàn nhau không bao giờ
được nói ra còn có nhân chứng nữa. Thế nên hiện tại việc Phượng có vẻ
như cũng thoát chết đã bị bọn chúng lờ đi, coi như chưa từng xảy ra.

Đúng luc này, một thanh niên từ dưới nhà bếp đi lên, trên tay là hai ly rượu. Thanh niên chừng hơn hai mươi
tuổi, có phong cách của một đại công tử.

-Của bố này… Loại này con mới học pha
đấy.- Gã đặt ly rượu xuống trước mặt người đàn ông nhỏ thó ngồi trên ghế kia, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh, hai chân vắt lên bàn, đong đưa nhìn
năm kẻ đứng trước mặt.

Có đánh chết thì đám tay chân của gã đàn ông nhỏ thó kia cũng không tìm ra được một nét chung nào giữa cậu chủ
cao lớn đẹp trai kia với người mà cậu ta gọi là bố. Bọn đàn em thường rỉ tai nhau trong lúc nhậu nhẹt rằng cậu chủ là hậu sản phẩm của một cuộc
trao đổi giữa ông chủ và một con cáo già khác, mà trong cuộc trao đổi
ngang giá ấy, hắn phải để cô vợ trẻ đẹp phục dịch tên bạn hàng một đêm.
Lời đồn chỉ là lời đồn, vì ông chủ vẫn yêu quý, nuông chiều cậu chủ như
con đẻ của chính mình, còn coi là người thừa kế duy nhất sau này dù cho
ông ta cũng không thiếu con đường vợ chợ.

-Bọn chúng chắc không dám nói dối đâu bố ạ! Con nghĩ là cô ta may mắn được ai đó cứu sống thôi.

-Bọn mày nghe rõ chưa? Thủ tiêu cả người đã cứu nó lẫn con nhỏ ngay cho tao.- Lão hất hàm.

-Nhưng người này hơi có chút rắc rối. Hắn có quan hệ với dân giang hồ ở Hà Nội.- Cậu con lại tiếp tục nói.

-Hừ… đây là Hải Phòng, không phải Hà Nội của chúng nó. Ở đây tao muốn ai chết hôm nay nay thì nó chắc chắn không được sống đến ngày mai.

-Tùy bố… Con chỉ nhắc vậy. Dạo này dân
chơi các nơi kéo về đây khá đông, càng lặng lẽ làm càng tốt bố ạ! Mà
hình như cô ta đang bị mất trí nhớ.

-Vẫn phải giết… Nghe rõ chưa? Giết nó.- Lão gằn giọng.

-Rõ…- 5 thằng dạ ran rồi quýnh quáng kéo nhau ra ngoài.

Gã thanh niên nhấp một chút rượu rồi tiếp:

-Vẫn không có tin tức của cuốn phim ạ? Biết đâu con bé kia vẫn đang giữ?

-Việc nguy hiểm đó chắc nó không giao
cho em gái nó đâu. Tao hy vọng nó đem theo trong người, và cả hai đều
đang yên lành trong bụng cá là tốt nhất. Nhưng không được chủ quan, phải điều tra cả Phong Lan hội nữa, để cuốn phim rơi vào tay công an là đi
tù mọt gông cả nhà.

-Con nhớ rồi mà.

-Còn nữa, tạm thời dừng hết việc mua bán thú một thời gian. Hôm trước bọn nó lùa bầy voọc thế đ’ nào mà đánh
động đến cả bọn Kiểm lâm. Công an đang vào cuộc rồi, chờ cho mọi việc
lắng xuống đã.

-Vâng…- Gã thanh niên lơ đễnh đáp.

-Mà có chắc thằng bác sĩ kia liên quan tới đám giang hồ ở Hà Nội không?- Lão cẩn thận hỏi lại.

-Không tệ lắm.

-Vậy thì cứ tạm thời chừa hắn ra đã… Nhưng con bé kia thì phải thủ tiêu đi, nó đã biết chỗ này rồi, để nó nhớ ra là chết cả lũ.

-Con cho người làm ngay. Bố già có cần trăn trối gì thêm nữa không thì nói nốt đi.

-Cút con mẹ anh đi.- Lão nhìn vẻ mặt câng câng của thằng con, không nhịn được chủi đổng một câu.

*

Từ sau hôm con voọc cái Nữ Hoàng sinh
con và qua đời, trên trạm nghiên cứu lại có thêm một sinh linh bé bỏng
nữa. Con voọc con được đặt tên là Princess. Dưới bàn tay chăm bẵm của
Lam và sự quan tâm của anh em ở trạm nghiên cứu, nó rất khỏe mạnh và lớn nhanh. Hạ Chi, Hương và Nguyên hầu như ngày nào cũng chạy lên thăm nó.

Sau mấy ngày bận bịu, Thiên Anh cuối
cùng cũng sắp xếp cho Phượng một công việc ở phòng khám phụ Linh, vì
Linh sắp đến ngày sinh, đi lại cũng nặng nề hơn. Phượng là một cô gái
thông minh, lại đảm đang tháo vát từ nhỏ nên học việc cũng rất nhanh. Ba chị em dọn về thuê trọ ở một phòng trọ gần trường của hai đứa trẻ cho
tiện việc đi học của chúng, cũng tiện cho việc tới phòng khám làm việc
của Phượng. Thiên Anh thì tranh thủ những lúc rảnh anh đưa Hương đi thăm thú các nơi. Anh vui vì Hương không có một chút thái độ bài xích nào
đối với cuộc sống hiện tại của anh.

Nguyên cũng quyết định sau cuộc đua của
hội đ


Pair of Vintage Old School Fru