
theo những vực núi chính là con đường nhựa giao với trục giao thông chính
của đảo. Còn con đường ở bên phải thì nhỏ hơn, gạch đá gồ ghề, con đường này đi xuyên qua rừng, cũng không phải là đường giao thông chính nên
rất ít người qua lại, càng không được đầu tư.
Mà lúc này, ở trên con đường nhựa bên
tay trái có khoảng tám chiếc xe mô tô đang dựng la liệt, gần như thành
một hàng rào chắn để không cho bất kỳ phương tiện nào qua. Ngồi trên xe
là những thanh niên mặc áo phông màu đen, trước ngực có thêu một chữ V
màu vàng nhìn khá nổi bật. Có người khoanh tay hút thuốc, có người cười
nói với nhau, có người thì nhìn chằm chặp vào chiếc ô tô đang đi tới và
chỉ trỏ, nói gì đó với người bên cạnh với một vẻ thích thú.
Mục đích của những người đi mô tô này rất rõ ràng, muốn chiếc ô tô đi lên con đường mòn nhỏ ở bên tay phải.
-Làm sao đây mày? Dừng lại đánh nhau một trận không?- Gã lái xe hỏi đồng bọn, hình như gã rất không nguyện ý đi
lên con đường mòn gồ ghề kia.
-Mày muốn bị bọn nó lấy thịt đè người sao? Nó dám dừng ở đây thách thức mình tức là nó chắc ăn rồi. Đi vào con đường kia đi.
-Mày biết đường đó dẫn tới đâu không?-
Gã lái xe hỏi lại, dù sao trong bốn người thì chỉ có gã là dân bản địa ở đây, chỉ có gã mới biết hết mọi đường ngang ngõ tắt trên đảo mà thôi.
Dĩ nhiên gã cũng nhận ra con đường này dẫn tới đâu.
-Tới đâu mặc kệ. Còn hơn là làm không
được việc, có khi còn mất mạng oan, mà không mất mạng oan thì cũng bị
đánh hừa sống thiếu chết rồi bị tống vào tù.- Tên ngồi kế bên gạt đi.
Gã lái xe thở dài, cũng không còn thời
gian để hắn băn khoăn nữa vì chiếc xe đã tới đầu ngã ba, hắn chỉ có thể
bẻ lái cho chiếc xe chuyển sang con đường gồ ghề mà thôi.
Quả nhiên những tên đi mô tô không phải
muốn buông tha, cả hội lập tức nổ máy và cho xe theo sau. Nếu người nào
nhìn tới thì thậm chí có thể hiểu lầm rằng đây là một đoàn xe hộ tống
nào đó, nhìn vô cùng rầm rộ và khí thế.
Nhưng chỉ có những kẻ ngồi trên xe ô tô, ngoại trừ Hạ Chi lúc này mới thấm đủ cái khổ khi được “hộ tống” thế
này. Con đường này quá xấu, vừa xóc lại vừa nhiều ổ trâu, ổ gà nên ngồi
trên chiếc xe cứ có cảm giác chao đảo vô cùng khó chịu. Cũng vì thế mà
xe càng không thể đi nhanh.
Cuộc bám đuổi cứ giằng co như vậy tới
hơn 10 phút sau. Không thấy đám người mô tô đằng sau có ý hành động mà
chỉ bám theo, đi nhanh thì cũng đi nhanh, đi chậm thì giảm tốc độ, ngoài ra không có động thái gì khác nên mấy tên ngồi trên ô tô càng thêm
hoang mang. Bọn chúng đều đoán có lẽ những tên đi mô tô này muốn theo
mình về tận nơi để tìm ra kẻ đứng sau, vì thế thần kinh càng lúc càng
căng thẳng.
Bị kẻ thù đuổi theo phía sau nhưng lại
không nhận được sự uy hiếp nào khiến cho những tên này càng lo lắng
không thôi. Lo lắng bởi không biết ý định của những tên kia chính xác là gì? Lo lắng bởi không biết đến khi nào những tên đó mới ra tay? Và lo
lắng không biết có phải đang bị chúng trêu đùa hay không?
Người căng thẳng nhất lúc này chính là
gã lái xe, bởi bản thân hắn là người cầm lái, lại biết con đường phía
trước dẫn tới đâu. Hắn có cảm giác mình cứ như con chuột, còn những kẻ
phía sau là mèo, hơn nữa con mèo này lại thích vờn mồi cho tới khi mệt
lử mới ăn thịt.
Đi thêm một quãng nữa thì phía trước đã
xuất hiện một không gian thoáng đãng thay thế cho rừng cây hai bên con
đường vừa đi. Nếu ai đó đi bộ thì từ khoảng cách này đã có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ vào vách đá cách đó không xa. Quả nhiên đi thêm chút nữa, bầu trời trong và cao, mặt biển xanh và xa tít đã hiện ra trong tầm
mắt.
Một ngã ba nữa hiện ra và một cung đường đẹp như mơ xuất hiện trong tầm mắt. Chỉ là chiếc xe vừa trờ tới ngã ba, vừa rẽ trái chạy tiếp thì ở phía trước, cách không xa có hai chiếc xe
đang đậu song song chắn ngang đường. Một chiếc xe màu da cam chói lọi,
còn một chiếc màu xanh, rất hợp với màu biển và nền trời của buổi chiều
hôm nay. Đứng dựa vào chiếc xe màu cam là một anh chàng cao to và rất
đẹp trai nhưng lại đậm chất thư sinh. Anh đang lơ đễnh hút thuốc và nhìn ra biển, có vẻ không quan tâm lắm đến chuyện hiện tại, người này hiển
nhiên là chủ nhân của Prince Sun, Huy Khánh.
Mà đứng cạnh anh chính là Thiên Anh, lúc này không giấu nổi vẻ mặt lo lắng. Là một người sống gần gũi và có trái tim ấm áp nên anh không thể tỏ ra lạnh lùng và vô tâm như Khánh hay
Long được. Anh đang rất lo cho Hạ Chi, không biết cô lúc này ra sao rồi.
Thấy phía trước đã bị chắn đường, mà những chiếc xe mô tô phân khối lớn cũng đã dừng lại.
Đang định lùi xe để quay lại ngả đường
cuối cùng thì có tiếng xe từ phía cuối ngả đường vọng tới. Một chiếc xe
màu trắng xuất hiện và trong nháy mắt đã đi tới, với một tốc độ vô cùng
kinh khủng. Bốn tên ngồi trên xe còn chưa kịp run lên vì tưởng chiếc xe
ấy sẽ đâm ngang vào mình thì chiếc xe đã đột ngột hãm tốc độ và xoay
ngang ra, dừng ngay khi còn cách chiếc Mercedes màu đen chưa đầy chục
mét. Lúc này bốn tên trên xe mới định