
thăm Hạ Chi, dù sao thì hôm qua anh
cũng quá bận rộn nên chưa hỏi thăm được tình hình của cô.
-Em không sao mà anh.- Hạ Chi cười đáp lại rồi lại nhìn sang Hương.
Hương cũng nhìn cô đầy ẩn ý, dường như
Hương đang muốn giấu đi nỗi buồn sau những nụ cười có phần gượng gạo.
Chỉ còn ở bên anh một ngày nữa thôi, rồi giờ này của ngày mai, có lẽ cô
đã đang ở trên bầu trời của một vùng đất xa xôi khác rồi.
10h30 phút sáng, sau lễ ra mắt dài dằng
dặc với các bài diễn văn phát biểu của các đại diện chính, cùng với lễ
nhận hoa chúc mừng từ các cơ quan tổ chức khác nhau thì lễ cắt băng
khánh thành ngoài đường đua mới được tiến hành. Người ta tính được rằng
số hoa chúc mừng mà lễ ra mắt này nhận được bằng tổng sản lượng hoa mà
Đà Lạt có thể cung cấp trong nửa năm. Và sau lễ ra mắt, riêng Paradise
đã phải thuê một nguồn lực tương đối lớn để vận chuyển cũng như xử lý số hoa này để tránh gây ô nhiễm môi trường xung quanh.
Phần được mong đợi nhất của ngày hôm nay chính là cuộc đua đầu tiên của 13 chiếc xe siêu hạng của Victory mà dẫn đầu chính là chiếc Windy danh giá. Sẽ không có một lễ diễu hành để khoe xe mà là một cuộc đua tốc độ thực thụ, và vị trí dẫn đầu sẽ dành cho
tay đua xuất sắc nhất, chứ không dành cho những chiếc xe đẹp nhất. Hai
chiếc xe cũng vô cùng nổi tiếng nhưng sẽ không xuất hiện ngày hôm nay
chính là Silver Wing và 007, đều thuộc sở hữu của chính chủ tịch câu lạc bộ xe Vũ Hải Long.
Đêm trắng
Hạ Chi chỉ dự tiệc của lễ ra mắt tới
chiều, sau đó cô tranh thủ lên trung tâm thăm Princess và chăm sóc mấy
gốc lan mới được lai tạo. Khi cô trở lại khách sạn thì bữa tiệc vẫn còn
tiếp diễn nhưng cô cũng không còn sức nào mà tham gia nữa. Cô cũng không quen hòa nhập với những người xa lạ ở đây. Họ tới với nhau khi thì vì
quan hệ làm ăn, khi thì vì con đường thăng tiến, khi thì vì quan hệ xã
hội, những con người dù tay bắt mặt mừng nhưng lại nhìn nhau bằng đôi
mắt vô hồn.
Sau khi tắm xong, cô lại mở máy gọi cho
Quân một lần nữa. Nếu tới hôm nay cũng không gọi được thì có lẽ Quân đã
đi khỏi Cát Bà này rồi. Và những lời anh đã nói với cô, cô cũng sẽ không nghĩ thêm nữa. Không ngờ lần này lại có chuông đổ, và chỉ sau mấy hồi
thì Quân đã bắt máy.
Một tiếng a lô lạnh lùng vang lên, nhưng Hạ Chi cũng không quá chú tâm, cô hỏi ngay:
-Anh Quân, mấy hôm nay sao anh tắt máy? Anh đang ở đâu vậy, còn ở Cát Bà không?
Nhưng đáp lại cô chỉ có sự im lặng khó hiểu. Một hồi lâu sau, Quân vẫn lặng im. Cô ngạc nhiên hỏi:
-Anh Quân, anh có nghe em nói đấy chứ?
Lần này thì đầu dây bên kia có tiếng đáp lại, nhưng giọng nói này lại khiến cho Hạ Chi giật mình sợ hãi tới mức
suýt rơi cả điện thoại:
-Cô đang tìm nó sao?
Hải Long?
Cái chất giọng Hà Nội ngang tàng và đầy
cao ngạo này cô chỉ nghe một lần là nhớ mãi. Chính là giọng của Hải
Long. Nhưng đáng lẽ giờ này anh vẫn phải đang ở bữa tiệc chứ? Tại sao
anh lại cầm máy của Quân? Cô không có số của Long nên không thể đổ tội
cho việc mình bấm lộn số được.
Cô phải làm gì đây? Gọi lại để hỏi
chuyện? Hay đi tìm Thiên Anh để nhờ Thiên Anh nói chuyện giúp, dù sao
thì quan hệ giữa Thiên Anh và Long rất tốt? Nhưng Hương và Thiên Anh chỉ còn rất ít thời gian để ở bên nhau, cô cô không muốn lúc này phá đám
họ. Những suy nghĩ chồng chéo này làm cho Hạ Chi nghĩ mãi cũng không
biết bản thân phải làm gì nữa.
Đang lúc cô còn phân vân chưa biết phải
làm gì thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa. Ban đầu Chi hơi ngạc
nhiên vì giờ này làm gì còn ai tới tìm cô làm gì chứ? Nhưng cô vẫn đứng
dậy và ra mở cửa. Đứng ngoài cửa là một anh chàng mặc áo màu đen có thêu chữ V, thấy cô, anh chàng nói ngay:
-Em tới đón chị. Chị chuẩn bị đi thôi.
-Đi đâu?- Cô sửng sốt hỏi.
-Anh Long gọi điện nói chị có việc muốn
gặp anh ấy nên bảo em tới đưa chị qua chỗ anh ấy thôi. Chị chuẩn bị đi,
em đợi ngoài này.
Hạ Chi chần chừ một chút rồi khẽ gật đầu:
-Anh chờ tôi một lát nhé!
Sau khi đóng cửa lại, Hạ Chi lại đứng
chần chừ thêm một lúc. Cô không biết Long muốn làm gì, nhưng có lẽ không phải muốn hại cô, nếu không hôm qua anh đã bỏ mặc cô rồi. Chỉ là cứ
nghĩ tới đôi mắt lạnh lùng ấy là cô lại sợ. Cô muốn gọi cho Thiên Anh
nhưng rồi gạt bỏ ngay ý nghĩ đó. Muốn gọi cho Trung, nhưng rốt cục nghĩ
rằng không nên kéo anh vào rắc rối của riêng mình.
Cuối cùng, thay một bộ đồ đơn giản, đút
điện thoại vào túi quần, cô mở cửa và đi ra theo anh chàng kia. Không
biết mọi chuyện sẽ đi tới đâu, nhưng chí ít cũng phải đối mặt đã.
Anh chàng này đưa Hạ Chi đi hết nửa vòng quanh đảo, cuối cùng dừng ở một ngôi nhà lớn kề biển, xung quanh vô
cùng vắng vẻ, le lói ở tít đằng xa mới thấy điện hắt ra từ căn nhà liền
kề. Tiếng sóng biển vỗ bờ rì rào, tiếng gió thổi từ ngoài khơi len lỏi
qua những hàng phi lao cao vút tạo ra một chuỗi những âm thanh nghe vừa
du dương, vừa êm dịu. Sống ở đây cũng một thời gian nên Hạ Chi có thể
định hình