
anh dùng hai bàn tay cứng như thép túm chặt
lấy vai cô lắc mạnh, giọng nói to như muốn hét lên- Em nói Phượng có
bầu? Bao lâu rồi? Chừng nào thì sinh?
-Đau em, bác sĩ… anh làm sao thế?
-Em nói nhanh đi Hạ Chi?- Thiên Anh lúc
này chẳng còn giữ nổi bình tĩnh để nghe cô kêu nữa, lòng anh bắt đầu nổi sóng cuồn cuộn, giống như cơn bão mỗi lúc một lớn hơn ngoài kia.
-Không đầy một tuần nữa là cô ấy sẽ sinh con thôi. Anh làm sao thế ạ? Không lẽ…- Hạ Chi giật mình nhìn anh đầy nghi ngờ.
-Anh phải đi tìm Phượng đã. Cô ấy đang ở nhà đúng không?
-Vâng. Nhưng anh không nên đi giờ này.
Bão đang lớn lắm. Mai bão tan rồi hãy đi thăm cô ấy.- Hạ Chi cố giữ lấy
tay Thiên Anh khi anh muốn lao ra ngoài.
-Không được, anh phải đi ngay. Để anh
đi. Đó là con anh!- Thiên Anh hét lên rồi vùng ra khỏi sự níu giữ của
cô, anh lao vào trong gió lốc và cơn mưa đen ngòm trên bầu trời.
Khi anh em của trung tâm chạy ra thì
Thiên Anh đã biến mất trong màn đêm rồi. Hạ Chi vẫn đứng đó, chưa hết
sững sờ với câu nói sau cùng của Thiên Anh.
“Đó là con anh!”
Đứa bé trong bụng Phượng lại là con của
Thiên Anh. Giờ thì cô đã hiểu lý do Phượng một mực năn nỉ cô không được
cho Thiên Anh biết. Nếu anh biết, thì có thể anh đã không đi. Nếu anh
biết, thì có thể đã có một đám cưới, dù là đám cưới không tình yêu. Nếu
anh biết, thì Phượng đã không phải vượt qua những tháng ngày vất vả một
mình thế này.
Nhưng nếu anh biết, liệu Phượng có thực
sự được hạnh phúc hay không? Nếu là yêu nhau mà đến với nhau thì Phượng
sẽ không bao giờ giấu anh về cái thai đó. Chỉ có một lý do duy nhất,
Phượng không muốn ràng buộc Thiên Anh khi anh không hề yêu cô.
Nhưng Thiên Anh đi tìm Phượng trong thời tiết này thì quá nguy hiểm. Thời tiết này đã không thể lái xe được rồi, chưa kể con đường dẫn tới nhà Phượng lại ở ngay ven biển, chỉ cần sơ
suất một chút là có thể gặp tai nạn vô cùng thảm khốc.
Nhưng ai có thể ngăn Thiên Anh lại đây?
Hạ Chi đặt hai tay lên ngực, mắt nhắm nghiền lại. Lúc này, cô chỉ có thể nguyện cầu cho Thiên Anh bình an mà thôi.
***
Mây đen cuộn lại như một con rồng khổng
lồ đang lên cơn giận dữ, uốn mình không ngừng trên không trung. Mưa ràn
rạt trên khung cửa kính xe, nhưng thứ duy nhất tồn tại trong đầu Thiên
Anh lúc này là Phượng và đứa bé chưa chào đời kia. Nó chính là con anh.
Bản năng làm cha trỗi dậy, thúc giục Thiên Anh phải tới với người con
gái đang mang trong mình giọt máu của anh ngay. Anh đã lãng phí quá
nhiều thời gian rồi, không thể chậm trễ thêm một giây một phút nào nữa.
Anh phải tới bên cô.
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
heoubaotam - Cấp 10 [ được Cảm Ơn lần trong 19530 Bài Viết '> Thời Gian: Thứ 3, 27/11/2012, 8:58:56 | Bài Thứ 199
Gió rít gào bên khung cửa đã đóng chặt, sấm rền ầm ầm trên trời, giống
như con rồng màu đen trên cao kia đang gầm lên giận dữ. Đã gần 12h đêm,
cơn bão mỗi lúc một kinh khủng hơn. Trước mắt anh chỉ có một màn đêm đen dày đặc, không có một thứ ánh sáng nào khác, ngoài ánh sáng của tình
yêu thương đang trào lên trong tim anh dẫn đường chỉ lối cho chiếc xe
chạy về phía trước. Con đường bây giờ như hòa tan vào đêm đen, cùng với
núi, và biển.
Mười hai giờ đêm, xe mới chạy được một
nửa chặng đường. Gió mưa cản làm cho chiếc xe dù đã đi với tốc độ khá
nhanh nhưng vẫn cho Thiên Anh cảm giác vô cùng chậm chạp. Nếu anh đi
nhanh hơn, chỉ sợ chiếc xe sẽ văng ra khỏi con đường và rơi xuống biển
mất.
Mồ hôi đã tuôn ra ướt đầm trên trán anh. Thiên Anh vẫn ghì chặt vô lăng, hai mắt nhìn chăm chăm về phía trước.
Đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên, tiếng điện thoại như một tiếng
chuông đánh mạnh vào tim anh khiến Thiên Anh sửng sốt. Không hiểu sao
lại có cảm giác như vậy. Số hiện lên trên màn hình là số lạ, Thiên Anh
bỏ qua, không nghe. Dù sao tập trung lái xe trong thời tiết này mới là
quan trọng nhất.
Cuộc gọi thứ nhất kết thúc, lại tiếp tục cuộc gọi thứ hai. Có một linh cảm vô hình thúc giục Thiên Anh hãy bắt
máy, nhưng hai mắt anh vẫn nhìn chăm chăm về phía trước, bỏ qua nó.
Tới hồi chuông thứ ba, Thiên Anh không nhẫn nại được, cuối cùng cầm điện thoại lên và bắt máy.
Ngay khi anh bắt máy, vang tới bên tai
là tiếng khóc của trẻ con, rồi tiếng gào khóc của mấy người nữa mà anh
nghe không rõ. Thiên Anh nghe tim mình đập thình thịch, anh khẽ đáp:
-A lô.
-Bác sĩ…- Tiếng phụ nữ yếu ớt đáp lại.
Toàn thân Thiên Anh run lên. Một linh cảm không lành bất chợt ập tới.
-Phượng, em phải không?
-Anh Thiên Anh…
-Em thế nào rồi? Đừng lo, anh đang tới.
-Anh Thiên Anh… đứa bé… con… tên… Thiên Ân…
Tiếng nói cứ thế nhỏ dần, cuối cùng im
bặt sau khi chữ Thiên Ân rơi vào tai Thiên Anh. Sau đó là hàng loạt
tiếng gào khóc khác, nhưng tai Thiên Anh đã ù đi rồi, anh không còn nghe được gì nữa.
Đoạn đường phía trước đột nhiên xuất
hiện một đống đá to lù lù, kèm theo vô số đất