
t mình. Nhìn hắn khó chịu hỏi:
-Làm gì?
-Qua ngồi với tôi! -hắn trả lời nó nhưng lại nhìn Quân, vì Quân đang khó chịu nhìn hắn.
-Tại sao cô ấy lại phải nghe lời cậu?- Quân lên tiếng.
-Đó không phải là việc của cậu!
Hắn nắm tay nó kéo đi. Bây giờ cả căn tin đang hướng mắt về cái bàn của nó. Nó bây giờ đứng giữa thật khó xử.
-Thư không là gì của cậu, sao lại bắt cô ấy nghe lời cậu? –Quân vẫn không chịu để nó đi với hắn.
Hắn quay lại nhìn Quân:
-Không là gì ư? Vậy thì tôi chính thức nói cho cậu biết, cô ta là bạn gái tôi!
-Có gì làm bằng chứng cho lời nói của cậu chứ!
Hắn nhìn thẳng vào Quân, tay kéo nó tới gần, đưa tay áp lấy má nó, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi nó.
Cả căn tin bây giờ chấn động với cái cảnh cứ tưởng chỉ có trong phim này, sau đó là tiếng bàn tán.
Nó chết lâm sàn, đứng đơ người. The first kiss của nó “ra đi” trong hoàn cảnh này sao?
Quân cảm thấy tim mình như có ai bóp chặt. Đau!
Kiệt, Duy, Long thì không tin vào cái cảnh mà mình vừa nhìn thấy.
Chỉ có hắn là vẫn còn bình tĩnh:
-Như vậy đủ chứng minh rồi chứ?
Không đợi Quân trả lời, hắn nắm tay nó kéo ra khỏi căn tin.
Đi được một đoạn, bây giờ nó mới thoát khỏi tình trạng chết lâm sàn. Từ ngơ ngác chuyển sang tức giận. Nó giật tay ra khỏi tay hắn, đi bên cạnh hắn không nói gì, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Điều này có nghĩa là nó đang rất giận.
Tính cách của nó là vậy. Giận bình thường thì nó sẽ nói cho hả cơn giận của mình, còn rất giận thì nó sẽ im lặng, điều này làm người bên cạnh thấy nó rất đáng sợ, cụ thể là hắn bây giờ.
Hắn biết là nó đang rất giận nên không nói gì. Hắn cũng không biết tại sao lúc nãy lại hôn nó, đó cũng là first kiss của hắn đó chứ, có lẽ bây giờ hắn không kiềm chế được cảm xúc của mình khi đứng trước mặt nó nữa rồi. Chỉ là hắn không muốn thừa nhận rằng hắn đã quên người đó, người đã làm cho hắn đau khổ - Bảo Ngọc.
HẾT