
rất gần…
KHOAN ĐÃ!
Lại vài tiếng sủa vàng lên, lúc này tôi như từ trong cõi mộng tỉnh lại, ánh mắt hướng về phía trước cổng mà không sao tin nổi vào mắt mình.
“Gâu gâu…” Tiểu Hắc, Tiểu Hắc của tôi về rồi, về thật rồi…
- TIỂU HẮC! Bách ơi, Tiểu Hắc về rồi, mau ra đây, Tiểu Hắc về với chúng ta rồi này…_Tôi vừa hét lên vừa chạy nhanh ra mở cổng.
Tiểu Hắc vọt vào, vừa vẫy đuôi vừa chạy quanh sân mấy vòng sủa ầm ĩ rồi chồm lên người tôi đòi bế. Lông trắng của nó dính đầy bụi bẩn đến nỗi đã thành màu cafe, đôi chỗ lông còn vón lại thành chùm với nhau, vòng cổ cũng mất, bộ dạng hết sức thê thảm, nhưng may mắn là trên người không có vết thương nào. Tốt quá rồi!
Tôi đỡ lấy nó, chẳng quản có sạch sẽ hay không, ngồi bệt xuống nền sân, ôm chặt nó khóc tu tu, cả hai ra sức dụi vào nhau. Thế này mới thấy nó gầy đi, chỉ mới có mấy ngày mà lớp mỡ ú ngày nào đã tiêu hao không ít, ắt hẳn là nó đã nhịn ăn nhiều bữa lắm. Ôi, Tiểu Hắc ngốc nghếch của tôi, sao lại chịu khổ thế chứ?
Bạch công tử cũng chạy ra, đem một người một chó chúng tôi vây thành một khối, người ngoài nhìn vào đảm bảo chỉ thiếu nước ôm bụng cười lăn ra mà thôi.
Đang khóc lóc đã đời thì anh tôi gọi điện cho Hoàng Bách, nhắn là đang trên đường về, còn kèm thêm mắng tôi vì cái tội không chịu cầm điện thoại theo.
Tiểu Hắc đã về, cháu trai cũng sắp về, quá nhiều hạnh phúc ập đến một lúc khiến tôi luống cuống không biết nên làm gì cho phải, cuối cùng bị mùi trên ngưới Tiểu Hắc “Thức tỉnh”.
- Tiểu Hắc, mày hôi quá!_Tôi nhăn mũi cười toét, nói rồi liền đứng lên lôi kéo Bạch công tử, ẵm đồng chí Tiểu Hắc vào nhà._Nào, đi tắm thôi, phải sạch sẽ đẹp đẽ để đón cậu chủ nhỏ của mày chứ.
Hôm nay ông nuôi của Quốc Thiên, tên ông nội tôi đặt cho cháu tôi, cũng tức bố của Hoàng Hách, hay còn là bố chồng tương lai của tôi đích thân xuất trinh đi đón cháu. Lúc này, Tiểu Hắc đã được sấy khô xong, vừa kịp thời điểm xe dừng trước cổng.
Tứ trên xe, bố chị Hân bước xuống đầu tiên, mở cửa sau cho mẹ tôi ôm cháu ra, trên tay mẹ còn cầm theo cành dâu tằm, miệng lẩm bẩm đọc gì đó, bên cạnh còn có cả mẹ Lan trợ giúp, còn có bố tôi phụ trách bên còn lại. Đợi bố chồng tương lai nhà tôi cũng xuống xe, năm vị phụ huynh mới nhanh nhẹn mà vẫn vô cùng cẩn trọng bảo hộ cháu yêu bảo bối vào nhà.
Kế đó, một chiếc xe khác ngay phía sau cũng đỗ lại, anh trai tôi dìu chị dâu đi ra, cả người chị ấy so với con trai còn bị trùm kín hơn, thiếu điều được chồng ẵm đi. Thực ra nếu không có mẹ vợ bên cạnh chắc anh trai tôi cũng làm thế rồi, tôi mà còn không hiểu anh ấy à. Theo sau ba người phía trước là đôi tình nhân trẻ nhà Yến cô nương, đảm nhận công việc mang vác đồ đạc, mà nói đúng ra thì cũng chỉ có anh gìa nhà nó làm việc, bà xã nhà anh ta chỉ sách một túi quần áo nhẹ phèo mà thôi.
Tôi nhìn anh già Gia Tuấn đi cuối cùng, tay sách nách mang một đống đồ, vẻ mặt mắm thối uất ức, mắt còn hơi ươn ướt nhìn theo bà xã tương lai không rời, hẳn là ghen tị với anh trai tôi rồi. Kể cũng đồng cảm với anh ta thật, rõ ràng còn lớn tuổi hơn anh Kiệt, vậy mà giờ này vợ thì chưa vào cửa, càng đừng nói đến con cái, số lại vớ ngay được cô nàng ham chơi, không phải tôi ra tay xử lí Bảo Yến, có khi giờ này anh ta đã chết ngập trong buồn phiền rồi cũng không chừng.
Tôi tặng cho anh ta ánh mắt an ủi rồi xoay người đi đầu dẹp đường cho đoàn “Hộ tống” đi vào phòng anh chị nhà mình. Đứng ở cửa đợt cho mọi người đông đủ, tôi mới vẫy tay với Hoàng Bách ra hiệu.
Hắn từ trong phòng tôi, bước ra cùng Tiểu Hắc, cả hai đều không dấu nổi mong chờ, sốt sắng trên mặt, bước đi thật nhanh về phía này.
Mọi người đỡ mẹ con chị Hân nằm xuống, thấy tôi không đi vào đều quay đầu nhìn, vừa đúng lúc Tiểu Hắc đi đến. Nhất thời trong phòng trở nên tĩnh lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe rõ. Bất ngờ này, không thể không thừa nhận rằng nó vô cùng “Bất ngờ”, từ già đến trẻ, từ lớn đến nhỏ trong phòng đều không thốt lên được lời nào.
Tôi làm sao có thể để tình trạng này duy trì quá lâu, chân lùi lại nửa bước đến bên cạnh Bạch công tử, nhường đường cho Tiểu Hắc đi lên.
Anh bạn nhỏ toàn thân trắng bông đến mức có thể phát sáng, trong miệng cắn một con rắn bông, nhanh nhẹn đi đến bên giường thả xuống cạnh Quốc Thiên, rồi “Gâu…” nhỏ một tiếng như chào hỏi. Chỉ thấy thắng bé Quốc Thiên nhe lợi cười toét, quơ tay nắm đuôi rắn bông rồi vẫy vẫy đáp lại Tiểu Hắc, làm anh bạn nhỏ này vui quá xá, mắt tít không thấy trời đất gì nữa. Sau đó, Tiểu Hắc bị mọi người thay nhau ôm hôn, cả căn phòng tràn ngập âm thanh vui mừng
Tôi nắm tay Bạch công tử đứng một bên, tựa vào lòng hắn nhìn cảnh tượng hạnh phúc lúc này, trong lòng ấm áp vô vàn.
Được ở bên cạnh những người thân yêu là điều tốt đẹp nhất trên đời đối với tôi, như vậy là đủ rồi.